'tiểu tử'. (1)
Sau đó cũng không cách nào dựa vào tu vi Bạch Liên nhị phẩm chống lại pháp lực hai người công kích cách không, tương đương nhặt được cái mạng trở về.
Vì vậy hắn càng cảm nhận được tầm quan trọng của chuyện nâng cao tu vi bản thân, nhưng sống ở Đông Lai động tu luyện cảm giác có hơi không an toàn.
Miêu Nghị đã nói rõ ràng với Diêm Tu lần này đi vừa là tu luyện, cũng là tránh họa, bởi vì trở mặt với Hùng Khiếu, lo lắng y ngấm ngầm hạ độc thủ với mình. Mặc dù có Dương Khánh ra mặt, có lẽ tạm thời Hùng Khiếu sẽ không động tới hắn, nhưng chuyện này không thể nói được rõ ràng.
Giống như hắn nói với Thanh Cúc, chỉ cần mình có cơ hội sẽ không bỏ qua cho Hùng Khiếu, nhưng dù sao mình rất khó tìm được cơ hội. Bất cứ lúc nào Hùng Khiếu cũng có cơ hội, cho nên ổn thỏa một chút thì tốt hơn, đừng để nước đến chân mới nhảy.
Chuyện của Đông Lai động, Miêu Nghị tạm thời giao cho Diêm Tu toàn quyền, cố ý dặn dò nếu như có người hỏi tới hắn, cứ nói hắn vào trong núi tu luyện.
Sở dĩ hắn mang theo hai nha đầu là không muốn bởi vì ân oán cá nhân mình liên lụy tới các nàng. Những tu sĩ khác gặp phải cường địch còn có thể đầu hàng, kết quả của các thị nữ chỉ có thể trở thành vật chơi, sau khi Phù Quang động bị công phá, có không ít thị nữ có kết quả thê lương.
Thiên nhi và Tuyết nhi hưng phấn không thôi chạy lên chạy xuống trên thuyền, chỉ cảnh biển xung quanh tíu tít cười nói.
Miêu Nghị cũng không có lòng dạ nào thưởng thức, cảnh biển thì có gì hay ho. Hắn đã ở trên biển ước chừng mười năm, sở dĩ trốn ra biển tu luyện là vì không dễ gì bị tìm ra.
Hắn lấy một khối ngọc điệp ra tra xét hải đồ trong đó, đây là Diêm Tu chuẩn bị trước cho hắn, thu thập từ trong tay các hải thương Đông Lai Thành chỉnh hợp lại với nhau.
Hắn tra xét các hải đảo nhiều như sao trên trời được ghi chú trong ngọc điệp, cuối cùng xác định mục tiêu, quay đầu lại đích thân cầm lái.
Một ngày sau, thuyền dừng lại trên một hải đảo không người, sau khi xác nhận suối nước trên hải đảo có thể uống được, Miêu Nghị san bằng đá ngầm trước mặt, chặt cây trong rừng làm gỗ lăn, cắt dây leo bện thành dây thừng, cùng Hắc Thán kéo chiếc thuyền lên bờ, dùng cây cối phủ xung quanh che kín.
Những chuyện cực nhọc như vậy, hai tên thị nữ không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh quan sát, có vẻ không hiểu nổi động chủ tại sao làm như vậy. Không phải là thuyền nên ở trên biển sao, vì sao lại kéo nó lên bờ?!
Rất nhanh hai nha đầu phát hiện ra lần này ra ngoài cũng không vui như trong tưởng tượng, cũng không có những thị nữ khác có thể chỉ điểm cho các nàng, động chủ lại đang khai phá ra một sơn động bế quan tu luyện, trở thành động chủ danh xứng với thực.
Mà nơi này cũng không có ai thưởng thức hai người bọn họ ăn mặc, động chủ cũng không lý tới hai người bọn họ, chỉ biết không ngừng tu luyện. Hai người chiếu cố Miêu Nghị ăn uống để cho hắn yên tâm tu luyện hơn, mình cũng từ từ tiến vào trạng thái tu luyện.
Trên hải đảo dã thú hoành hành, bất quá cũng không dám tới gần nơi này, Hắc Thán giống như con chó giữ cửa, có kẻ nào dám lên cửa gây chuyện lập tức cực kỳ hưng phấn xông tới, vui mừng vẫy đuôi lia lịa, bốn vó giậm mạnh truy đuổi giống như mèo bắt chuột, chạy mãi mà không biết mệt.
Huống chi một trăm ‘tiểu tử’ kia lúc này cũng được nuôi thả, dã thú xông vào một dãy này rất dễ dàng trở thành thức ăn của chúng.
Hắc Thán cũng không cần người chiếu cố, muốn ăn cái gì không cần mời ai trước, chỉ cần nhảy xuống biển tìm bắt, sau khi ăn no lại chạy về lim dim ngủ. Có vẻ nó rất thích cuộc sống bốn bề toàn biển không ai quấy rầy này, dường như kỹ thuật bơi lội càng ngày càng khá.
Sau khi nó ăn no thỉnh thoảng còn kéo một con cá lớn từ dưới biển lên, để cho những người khác cải thiện một bữa.
Mỗi ba tháng Miêu Nghị sẽ xuất quan một lần, một
mình cỡi bè gỗ thi pháp cỡi gió lướt sóng đi, lặng lẽ trở về Đông Lai động một chuyến, hỏi thăm tình huống trên địa bàn mình.
Thật ra thì dưới tình huống bình thường cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là triệu tập bộ thuộc gặp mặt, chứng minh động chủ ta vẫn còn sống, sau đó lại lặng lẽ biến mất.
Trên biển kiêu dương vạn dặm, sóng biếc vạn khoảnh, nhìn qua mênh mông vô tận, Tuyết nhi đứng trên đỉnh núi khum tay che trán ngắm nhìn bốn phía đột nhiên vui mừng nói:
- Tỷ tỷ, động chủ trở về rồi.
Miêu Nghị một mình cỡi bè gỗ lướt sóng tới, hai nha đầu lập tức chạy xuống núi nghênh đón.
Miêu Nghị đạp trên bè gỗ được làm bằng ba khúc gỗ thô buộc lại nhảy lên bờ, hai nha đầu song song hành lễ:
- Động chủ!
Miêu Nghị gật đầu cười, dẫn hai người trở về động phủ. Lúc đi tới cửa động hắn vung tay lên, trăm ‘tiểu tử’ lập tức từ nhẫn trữ vật chui ra, vỗ cánh bay tới cây khô gần đó tránh nắng, dường như chúng vẫn chưa mấy thích nghi với ánh mặt trời.
Vào động phủ Miêu Nghị không nói lời thừa, xoay người ngồi xếp bằng trên giường đá, tiếp tục tu luyện.
Hai nha đầu ngơ ngác nhìn nhau, tựa hồ có hơi thất vọng, cố ý tỉ mỉ ăn diện một chút nghênh đón động chủ trở lại, nhưng động chủ tựa hồ không nhìn thấy.
Bên ngoài động phủ, một bóng người hư ảo dần dần xuất hiện, chính là lão Bạch phong hoa tuyệt đại xuất hiện giống như từ trong giấc mộng, hai lọn tóc mai bạc trắng và áo choàng bạc thếch không gió mà lay.
Lão Bạch đứng chắp tay chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn bọn ‘tiểu tử’ đang nằm trên cây khô, khẽ vuốt cằm nói:
- Cũng đã đến lúc.
Chỉ thấy y lật tay, một nắm kim tinh từ trong lòng bàn tay y từ từ bay lên, bay tới trước mặt bọn ‘tiểu tử’ trôi lơ lửng.
Bọn ‘tiểu tử’ lập tức giãy giụa, xúc tua trên miệng lay động càng ngày càng nhanh, dường như phát hiện ra sơn hào hải vị, bắt đầu lục tục bay lên, xông về phía kim tinh trôi lơ lửng.
Lão Bạch vung tay lên, kim tinh rơi xuống đất không tiếng động, bọn ‘tiểu tử’ chen chúc mà đến lập tức rơi xuống đất, vồ lấy kim tinh nhai rau ráu, có vẻ vô cùng yêu thích.
Trong động chợt vang lên tiếng bước chân, Thiên nhi và Tuyết nhi đi ra. Lúc này hai nàng vẫn còn đang bĩu môi, dường như hết sức thất vọng vì động chủ không lý tới mình.
Lão Bạch đứng chắp tay vân đạm phong khinh nghiêng đầu nhìn về phía hai người, khẽ lắc đầu cười một tiếng, chân chính là nhất tiếu khuynh thành.
Hai tên nha đầu tựa hồ không thấy lão Bạch, lão Bạch rõ ràng đứng ở trước mắt các nàng, nhưng lực chú ý của các nàng lại tập trung dưới đất, dường như không thấy nam nhân phong hoa tuyệt đại này. Đối với nữ nhân mà nói thật sự là phí của trời, ngược lại song song trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bọn ‘tiểu tử’ dưới đất đang ôm kim tinh gặm cắn ngon lành.
Lão Bạch mang theo nụ cười thân hình dần dần mờ đi, như hư ảnh từ từ tiêu tán trong vô hình.
- Tỷ tỷ, chúng nó làm gì vậy?
Tuyết nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi.
- Không biết!
Thiên nhi lắc đầu một cái, vội vàng xách quần chạy trở về trong động phủ.
Chỉ chốc lát sau, Miêu Nghị tạm thời ngừng tu luyện đi theo sau lưng Thiên nhi bước chân vội vã ra ngoài.