Phi Thiên

Bạch Liên tam phẩm (1)


trước sau

Từ trước tới nay Miêu Nghị không quan tâm tới chuyện khác, sau khi thu nhập số Nguyện Lực Châu năm nay, chỉ để lại Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần trông chừng Đông Lai động, dẫn theo những người còn lại chạy tới Trấn Hải sơn.

Không có gì lạ, dẫn theo càng nhiều người càng an toàn.

Đường dài gió tuyết, Miêu Nghị vội vàng chạy tới Trấn Hải sơn, một mình đi vào Trấn Hải đại điện, được Liễu Lục dẫn vào ngôi lầu mà sơn chủ Tần Vi Vi rất thích ở đó.

Bên trong lầu, Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết đang ôn hòa cười nói với một vị động chủ khác là Công Tôn Vũ. Miêu Nghị cũng sớm có nghe thấy, vị Công Tôn Vũ này là vị động chủ được sơn chủ Tần Vi Vi thưởng thức nhất.

Bất quá vừa thấy Miêu Nghị xuất hiện, sắc mặt Tần Vi Vi nhất thời trở nên lạnh như băng, khiến cho Miêu Nghị cảm thấy bất thiện.

Hồng Miên, Liễu Lục xác nhận số lượng nộp lên, Tần Vi Vi tra xét tấu biểu Đông Lai động xong để sang bên, không lạnh không nóng nói:

- Miêu động chủ, năm nay ngươi cũng không cần đi Nam Tuyên phủ nữa, trở về Đông Lai động đi.

- Dạ!

Miêu Nghị nghe vậy vui mừng, đỡ phải gặp mặt Hùng Khiếu lại phát sinh phiền phức.

Lúc hắn chắp tay hành lễ lui ra, trong lòng lại bổ sung một câu: Gian phu dâm phụ, cẩu nam nữ!

Công Tôn Vũ lại lộ vẻ vui vẻ, ôn nhu văn nhã nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay ôm quyền chào hỏi, càng làm nổi bật dáng vẻ không lạnh không nóng của Miêu đại động chủ.

Bất kể là nhân phẩm hay là phong độ, rơi vào trong mắt của Tần Vi Vi rõ ràng cho thấy hai người khác nhau như trời với vực.

Trong ánh mắt của Tần Vi Vi nhìn về phía Miêu Nghị khó lòng che giấu vẻ chán ghét.

Cũng không chỉ là Công Tôn Vũ, sau khi Miêu Nghị rời đi gặp những động chủ khác, bọn họ đều chủ động cười ôm quyền chào hỏi hắn.

Tự nhiên không phải là vì mọi người thay đổi cái nhìn đối với Miêu Nghị, mà là năm xưa Miêu Nghị huyết chiến một trận đã danh chấn toàn bộ Nam Tuyên phủ.

Cần phải biết thực lực Hùng Khiếu ở toàn bộ Nam Tuyên phủ không yếu, thực lực động chủ dưới quyền y tự nhiên cũng không kém. Nhưng hai vị động chủ thủ hạ Hùng Khiếu lại bị một mình Miêu Nghị giết chết, bây giờ không còn ai dám nhạo báng Miêu Nghị.

Hắn cũng nặn ra khuôn mặt tươi cười đáp lễ khách sáo, không ở lại Trấn Hải sơn lâu, dẫn dắt đám thuộc hạ nhanh chóng trở về Đông Lai động.

Trải qua lần này, rốt cục Miêu Nghị đã hiểu muốn được người ta tôn kính vậy phải xuất ra thực lực, không có thực lực sẽ không ai coi mình ra gì.

Ngày nào đó lão tử trở thành sơn chủ có thể ngồi ngang hàng với ngươi, xem Tần Vi Vi ngươi còn dựa vào cái gì coi thường lão tử!

Chạy nhanh trở về Đông Lai động, Miêu Nghị lại giao chuyện của Đông Lai động cho Diêm Tu, quay đầu lại dẫn theo Thiên nhi và Tuyết nhi ra đi, tự nhiên điểm đến chính là hải đảo kia.

Chỉ là Thiên nhi và Tuyết nhi có hơi thất vọng, hai nàng vừa dọn dẹp sạch sẽ trong động.

Xuân đi Xuân lại tới.

Xuân triều thối lui, nắng Hạ ập tới, gió Thu xào xạc.

Giữa lúc ý Thu nồng đậm, Thiên nhi và Tuyết nhi có vẻ kinh ngạc, bởi vì động chủ cơ hồ ngày đêm không ngừng chỉ biết chăm chỉ khổ tu lại xuất động rồi, một mình từ từ đi ra biển.

Hai người lẳng lặng theo sau, chỉ thấy động chủ yên lặng đứng trên đá ngầm ở bờ biển, y phục bị gió thổi phần phật, thân hình có vẻ tịch mịch cô liêu, không biết động chủ đang suy nghĩ gì.

Trải qua mười tháng, rốt cục hắn đã hoàn toàn luyện hóa xong viên Nguyện Lực Châu trung phẩm kia, mà tu vi Miêu Nghị cũng đạt tới Bạch Liên tam phẩm như nguyện.

Nhưng hắn lại không cao hứng nổi.

Không ra ngoài dự đoán, sau khi tu vi đạt tới Bạch Liên tam phẩm, hắn thử điều tra pháp nguyên trong cơ thể, phát hiện quả nhiên muốn đột phá đến tứ phẩm cần số lượng Nguyện Lực Châu gấp bội. Có nghĩa cần chừng hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm mới có thể bảo đảm đột phá đến tứ phẩm.

Cứ như vậy mà tính tới, đột phá đến ngũ
phẩm cần bốn mươi viên, đột phá đến lục phẩm cần tám mươi viên, dần dần sẽ gia tăng tới con số trên trời. Nếu tính theo thu nhập hàng năm của một động chủ bình thường, hắn muốn đột phá đến cảnh giới Thanh Liên không biết cần thời gian bao lâu.

Bây giờ còn chưa biết tình huống lão Nhị và lão Tam thế nào, hắn không có nhiều thời gian như các tu sĩ khác, có thể bình thản lợi dụng năm tháng rất dài từ từ tu luyện. Huống chi Hùng Khiếu cũng sẽ không để cho hắn yên ổn hết năm này qua năm khác, không thể để cho hắn từ từ lớn mạnh, đổi lại hắn là Hùng Khiếu cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn.

- Ngựa không ăn cỏ đêm không béo, nhất định phải mạo hiểm thử đi một chút...

Miêu Nghị đứng trên vách núi hít sâu một hơi, dứt khoát xoay người trở về động phủ, ném viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm vào trong miệng.

Sau khi tu vi đạt tới Bạch Liên tam phẩm, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu lại tăng nhanh, Miêu Nghị suy đoán luyện hóa một viên nhiều nhất chỉ cần hai tháng.

Tính phần của hắn trong hai năm qua, trên tay hắn còn có bảy viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Thiên nhi và Tuyết nhi không biết nói gì, phát hiện động chủ thật là một kẻ cuồng tu luyện, chỉ đi ra ngoài một lúc lại trở về vùi đầu tu luyện.

Ít nhiều gì hai nàng cũng bị Miêu Nghị ảnh hưởng, trên thực tế phần lớn thời gian cũng lo tu luyện, ít nhất như vậy có thể tránh được thời gian ở không rảnh rỗi nhàm chán.

Hai tháng sau, Miêu Nghị luyện hóa thành công Nguyện Lực Châu trong miệng mới xuất quan, lại một năm nữa trôi qua, mùa Đông lại tới.

Sau khi ba người về Đông Lai động, Thiên nhi và Tuyết nhi suy đoán vị động chủ cuồng tu luyện của mình đi Trấn Hải sơn trở về sẽ chạy tới hải đảo tu luyện tiếp, cho nên không còn hứng chí dọn dẹp đình viện như lần trước.

Miêu Nghị vất vả dẫn người chạy tới Trấn Hải sơn, vẫn bị Tần Vi Vi coi thường như thường lệ.

Miêu Nghị đã quen với chuyện này, bất quá như vậy rất tốt, không có chuyện gì dính tới mình, sẽ có nhiều thời gian không gian riêng hơn để làm chuyện của mình.

Sau khi dẫn dắt thuộc hạ chạy nhanh ra khỏi sơn môn Trấn Hải sơn, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn Trịnh Kim Long, tên này hội ý, giục long câu chạy song song với động chủ.

- Bên Hùng Khiếu có động tĩnh gì không?

Miêu Nghị truyền âm hỏi.

Hắn đã lệnh cho Trịnh Kim Long liên lạc với Lam Ngọc môn, chú ý động tĩnh của Hùng Khiếu và thủ hạ của y.

Đệ tử Lam Ngọc môn trải khắp các động phủ Nam Tuyên phủ, Hùng Khiếu và thủ hạ của y có động tĩnh gì, Lam Ngọc Môn cũng có thể nắm được tám chín phần mười.

Mà lần này dẫn theo Trịnh Kim Long tới Trấn Hải sơn, ý đồ của Miêu Nghị là để cho Trịnh Kim Long tiến hành câu thông với người phụ trách Trấn Hải sơn bên này.

Trịnh Kim Long biết hắn đang lo lắng Hùng Khiếu âm thầm ném đá giấu tay, truyền âm đáp:

- Động chủ yên tâm, thuộc hạ đã mời được sư môn hiệp trợ, bất cứ động tĩnh nào của thành viên Thiếu Thái sơn cũng có thể nắm trong tay, có bất kỳ người nào hành tung không rõ, cũng sẽ có người báo với chúng ta, trước mắt Hùng Khiếu vẫn chưa có bất kỳ động tác khác thường nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện