Gặp Thiên nhi và Tuyết nhi bên ngoài, Miêu Nghị lại dừng chân trầm ngâm một hồi, lấy hai viên Nguyện Lực Châu chia ra phát cho hai nha đầu.
Hai nha đầu biết đây là thứ tốt, sau khi mình luyện thành pháp nguyên sẽ có trợ giúp rất lớn, dĩ nhiên là lộ vẻ mừng rỡ cám ơn động chủ.
Diêm Tu chỉ nhìn mà không nói gì, biết đây là Miêu Nghị đang chuẩn bị trong trường hợp vạn nhất mình không về được, hai viên Nguyện Lực Châu coi như tình cảm của hắn dành cho hai nàng.
Lão đưa mắt nhìn theo hai nha đầu rời đi, triệu tập tu sĩ Đông Lai động tập hợp lên đường.
Không bao lâu, trên quảng trường ngoài Đông Lai điện, Trịnh Kim Long, Vương Tử Pháp, Chu Thiên Biểu, Khâu Thiệu Quần, Đơn Biểu Nghĩa, Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Nam Tư Tư và Vương Tú Cầm, ai nấy cầm vũ khí cỡi long câu tập hợp lại.
Ngay cả người canh sơn môn cũng bị triệu tập đến, chuyện này khiến cho ai nấy đều tỏ ra ngơ ngác, không biết xảy ra chuyện gì mà động chủ lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Miêu Nghị từ phòng kho từ từ đi tới, đã chứa lễ vật một năm của Đông Lai thành mang tới đầy một nhẫn trữ vật, ra bên ngoài đại điện bèn gọi Hắc Thán ra, phóng người lên ngựa, quay đầu lại liếc nhìn Diêm Tu chắp tay tiễn hành, vung tay lên nói:
- Lên đường!
Cả bọn không hiểu gì cà đi theo phía sau hắn nhanh như điện chớp, tiếng vó long câu rầm rầm như sấm, khí thế như cầu vồng.
Thiên nhi và Tuyết nhi chỉ cảm thấy động chủ uy vũ, không hề biết lần này động chủ ra đi đến bao giờ mới trở về.
Trên đường đi, rốt cục Trịnh Kim Long không nhịn được nữa, đuổi theo Miêu Nghị hỏi:
- Động chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?
- Đến nơi sẽ biết!
Miêu Nghị không chịu tiết lộ chút nào.
Cả bọn dong ruổi đến bờ biển, từng người dẫn theo long câu vào trong động quật lên thuyền.
Sự tồn tại của chiếc thuyền này không phải là bí mật với mọi người, mọi người chỉ tò mò không biết sắp ngồi thuyền đi đâu.
Có long câu những người khác lên thuyền, tự nhiên không cần vật cỡi động chủ Đại nhân phải làm động lực nguồn cho lâu thuyền chạy.
Huống chi long câu những người khác cũng tương đối nghe lời, chủ nhân bảo làm gì thì làm nấy, không giống Hắc Thán không biết tự giác thân là vật cỡi của chủ nhân.
Nhìn thấy long câu khác chịu khổ, Hắc Thán lại phấn chấn tinh thần, bình thường Miêu Nghị phải uy hiếp lợi dụ mới chịu vào khoang kéo tời, hiện tại chủ động chạy nhanh vào trong khoang, nhìn vật cỡi của người khác phải làm khổ sai hí lên mấy tiếng, lại quay lưng lắc mông, vẫy vẫy đuôi với người ta, sau đó mới đi ra ngoài làm ra vẻ hết sức tự cao tự đại.
Hầu Thắng cầm lái dựa theo Miêu Nghị chỉ thị, thuyền vừa ra biển lập tức chạy thẳng về hướng Đông Nam.
Long câu tập trung thành một hàng trên boong thuyền cạnh lan can, mặt nhìn ra biển ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân. Chỉ có Hắc Thán lười biếng đã quen thỉnh thoảng chen vào hàng, húc đầu vào con này, ủi mông vào con kia. Sau đó đi lại khắp nơi trên boong, vô cùng phấn chấn, chỉ có điều dáng vẻ mập mạp của nó trông rất buồn cười.
Mọi người đã quen với vật cỡi của động chủ thường hay đi dạo chơi khắp nơi trong Đông Lai động không có một chút kỷ luật. Bao nhiêu hoa cỏ cây cối trong Đông Lai động bị nó phá hoại không còn, thậm chí còn chạy đến phủ đệ tu hành của bọn họ phá phách, xong nằm lim dim ngủ giữa vườn hoa người ta.
Nếu không phải là vật cỡi của Miêu Nghị, mọi người sớm đã có ý niệm làm thịt súc sinh này. Vật cỡi này không ra gì, bị động chủ nuông chiều sinh hư.
Trên boong tầng cao nhất của lâu thuyền, mọi người đứng sau lưng Miêu Nghị, mặt quay ra biển cả bao la.
Bọn Vương Tử Pháp nháy mắt với Trịnh Kim Long, Trịnh Kim Long không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Miêu Nghị hỏi lần nữa:
- Động chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?
Miêu Nghị từ từ xoay người lại, đối mặt mọi người mỉm cười nói:
- Không phải là các vị vẫn hy vọng được biết nguồn gốc
thu nhập khác của Nguyện Lực Châu sao? Bản động chủ chưa hề quên hứa hẹn của mình, lần này đi chính là có phúc cùng hưởng với chư vị!
Mọi người nhất thời sáng mắt lên, chẳng lẽ là đi lấy Nguyện Lực Châu sao?
Lại nghe Miêu Nghị tiếp tục nói:
- Chỉ là chuyện như vậy quan hệ trọng đại, sợ có người tiết lộ tin tức, nên trước đó mới không báo cho chư vị, mong rằng chư vị không lấy làm phiền lòng.
Làm động chủ cao cao tại thượng đã quen, lời nói với mọi người càng ngày càng ra dáng động chủ.
- Động chủ nói quá lời!
- Động chủ anh minh, chuyện quan hệ trọng đại như vậy, hẳn nên như thế!
- Động chủ cứ việc làm chủ, bọn ta nghe theo hiệu lệnh là được!
Mọi người hết sức vui mừng, ai nấy rạng ngời ánh mắt, thi nhau a dua nịnh hót.
Bốn người Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Nam Tư Tư, Vương Tú Cầm càng cực kỳ kích động.
Hai năm qua rất khổ, vốn là bốn người hàng năm có hai viên Nguyện Lực Châu, thế nhưng đột nhiên xuất hiện thêm một Trịnh Kim Long, mỗi năm phải lấy ra của bốn người ba viên Nguyện Lực Châu dành cho y.
Nói là chờ động chủ có nguồn thu Nguyện Lực Châu khác sẽ bù lại cho bọn họ, nhưng hôm nay không thấy động chủ có phản ứng, ngày mai cũng không thấy động chủ có phản ứng, lại không dám có ý kiến với động chủ hay sư huynh, không thể làm gì khác hơn là giấu ở trong lòng. Còn tưởng rằng trước đây chỉ là thủ đoạn động chủ hàng phục bọn họ, không hề có cái gọi là ‘Nguyện Lực Châu nguồn gốc khác’.
Không ngờ rằng lần này động chủ hồng ân cuồn cuộn, đã thật sự dẫn bọn họ đi lấy Nguyện Lực Châu, có thể nói vui mừng khôn xiết.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía động chủ Đại nhân đã hoàn toàn đổi khác.
Chỉ là Trịnh Kim Long ít nhiều gì vẫn còn chút nghi ngờ, thử hỏi:
- Không biết động chủ muốn đi đâu lấy...
Miêu Nghị lập tức quét mắt lạnh lùng nhìn y, nhàn nhạt cắt lời:
- Ngươi rất muốn biết trước sao, phải chăng là có ý đồ gì?!
- Không có, không có!
Trịnh Kim Long vội vàng khoát tay, biết phạm vào kiêng kỵ, không dám hỏi nữa.
Mặc dù những người khác cũng có nghi ngờ, bất quá đều biết chắc chắn động chủ muốn nắm giữ bí mật loại này ở trong tay mình, sẽ không dễ dàng tiết lộ. Vì vậy cũng không ai lắm mồm hỏi nữa, dù sao chỉ cần đến lúc đó có Nguyện Lực Châu là được.
Đơn Biểu Nghĩa tỏ ra buồn bực, không nghĩ tới động chủ lại dẫn mọi người đi làm chuyện này. Bây giờ y là gian tế Dương Khánh phái đến Đông Lai động, vẫn thường xuyên bí mật báo cáo tình huống Đông Lai động lên trên định kỳ.
Bây giờ thì hỏng bét, đột nhiên động chủ làm như vậy, mọi người đã ra biển, y không có cơ hội truyền tin tức đi.
Sau khi mọi người tán gẫu mấy câu, Miêu Nghị nghe lời nịnh nọt một trận chán tai bèn đi xuống lầu, đi vào phòng đơn của mình, đương nhiên phòng đơn lớn nhất trên thuyền là thuộc về động chủ.
Mặt trời mọc rồi lặn, ban ngày nhìn biển, ban đêm nhìn màn đêm đầy sao, cảm giác thiên địa bao la bát ngát.
Từng ngày trôi qua, mọi người thay phiên cầm lái, thay phiên để cho long câu mình làm động lực đẩy lâu thuyền đi.