Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ không được? Chúng ta sẽ đưa tiền, nghĩ tình hàng xóm nên gia mới ủng hộ ma ma.
Từ ma ma đặt tách trà xuống bày ra thái độ bàn chuyện làm ăn:
- Người ta mời Linh Lung ra ngoài ca vũ một lần ít nhất mười vạn Hồng Tinh, ngươi kêu Linh Lung đi dạo phố cũng được nhưng định đưa bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị nhảy cẫng lên:
- Mười vạn Hồng Tinh? Ăn cướp sao?
Từ ma ma lườm Miêu Nghị:
- Ăn nói kiểu gì, ngươi nghĩ hoa khổi đứng đầu Thiên Hương lâu là ăn mày sao? Giá thị trường của linh lung chúng ta ít nhất mười vạn, đây là bảng giá một bài ca vũ, toàn trường cỡ trăm vạn. Nếu không tin thì ngươi đi ra ngoài hỏi thăm xem, nếu có câu nào giả thì ta không lấy một xu!
Miêu Nghị trợn to mắt nói:
- Há một bài, nhảy một cái mà đáng giá dữ vậy? Ai cưới nàng chẳng phải là phát tài rồi?
- Ngươi nghĩ ai muốn cưới cũng được? Từng có đại tướng Thiên Đình muốn cưới Linh Lung nhưng Linh Lung không ưng.
Từ ma ma nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới:
- Nhìn ngươi đi, làm biểu tình khoa trương đó làm chi? Trước kia ta xem khí độ của ngươi còn tưởng ngươi là nhân vật tay nắm quyền to trong Thiên Đình, quan khí đầy mình. Sao bây giờ nhìn như chưa thấy qua quen mặt, hóa ra ta nhìn lầm. Người có tiền bỏ ra trăm vạn Hồng Tinh mua vui chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Có gì mà giật mình dữ vậy?
Miêu Nghị ho khan:
- Cái đó... Từ ma ma, chúng ta ở kế bên, sau này thường lui tới đúng không? Có gì cũng dễ nói, rẻ chút đi.
Từ ma ma khẽ thở dài:
- Này Ngưu cư sĩ, có một số việc không phải bỏ tiền ra là làm được. Kiểu của ngươi không phải dạo phố, đường đường là hoa khôi đứng đầu Thiên Hương lâu mà chạy ra ngoài dạo phố coi có được không? Nếu Linh Lung đi dọa phố giúp cửa hàng nhỏ của các ngươi thì đó là tự hạ thấp giá trị, tạp đập bể chiêu bài của mình. Nói cho ta biết cần bỏ ra bao nhiêu tiền để cứu vãn danh dự Linh Lung? Đừng nói là Linh Lung, Thiên Hương lâu của ta không thể đồng ý chuyện của ngươi. Hơn nữa nếu dạo phố thì cần gì bắt buộc phải là Thiên Hương lâu ta? Đi mấy chỗ nhỏ tìm vài người là được rồi.
- Thì thấy hoa khôi của các người xinh đẹp, đẹp thì mới hấp dẫn người...
Miêu Nghị hết cách đành nghe lời khuyên của Từ ma ma, hỏi nàng đi đâu tìm người sau đó hành động ngay, vì thời gian eo hẹp.
Miêu Nghị chạy một ngày, tự mình lên kế hoạch mới dàn xếp ổn thỏa tất cả. Ngọc Linh Chân Nhân, Ngọc Hư Chân Nhân nghe xong cảm thấy thực hiện được nên không phản đối cách làm của Miêu Nghị.
Hôm khai trương trời trong xanh, thời tiết tốt. Chưởng môn mười mấy môn phái trong Vô Tướng tinh mang người đến chúc mừng.
Trước cửa hàng nổi nhạc đón khách, chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân kéo vải đỏ phủ trên tấm biển xuống.
Chiêu bài Chính Khí tiệm tạp hóa lộ ra, Miêu Nghị đổ mồ hôi hột.
Quả nhiên các khách nhìn nhau.
Một đám nam nhân vạm vỡ đứng trước cửa nâng hai mươi cái bệ như con rồng dài bắt đầu dạo phố. Một đám nữ nhân ca múa nhẹ nhàng trên bệ, đội nhạc đi theo, xung quanh có mười nam nhân vạm vỡ giơ chiêu bài Chính Khí tiệm tạp hóa quả nhiên hấp dẫn người qua đường liếc nhìn.
Đội dạo phố đi đến đường cái thì có mười nam nhân khác dọc đường đi phát tờ rơi tuyên truyền cho người qua đường rất là náo nhiệt, gây náo động lớn trên Thiên Nhai.
Ngọc Linh Chân Nhân đứng trước cửa hàng đón khách rất ngạc nhiên, không chỉ hàng xóm đến tặng quà mà đám hàng xóm phía xa cũng tới đưa quà. Ngọc Linh Chân Nhân không biết ai là ai nhưng tất cả đều quen Miêu Nghị, hắn ở bên cạnh giới thiệu từng người.
- Ngọc Linh chưởng môn, chúc mừng chúc mừng!
- Chúc mừng chúc mừng, khai trương đại cát!
- Chúc mừng chúc mừng, buôn bán thịnh vượng!
Ngọc Linh Chân Nhân đứng trước cửa đón khách cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt nhiệt tình:
- Đa tạ đa tạ, đa tạ đã ủng hộ, mời vào trong, mời vào.
May có Miêu Nghị ở bên
cạnh giới thiệu không thì Ngọc Linh Chân Nhân chẳng biết ai là ai. Biết chưởng quầy của nhà nào thì Ngọc Linh Chân Nhân vội sai đệ tử trong môn chiêu đãi.
May mắn trước đó Ngọc Linh Chân Nhân có mang thêm hai mươi đệ tử từ Chính Khí môn đến làm chuẩn bị vì ứng đối ngày khai trương, không thì bận không hết.
Thừa dịp rảnh rỗi Ngọc Linh Chân Nhân truyền âm hỏi Miêu Nghị:
- Những chưởng quầy này đều là bằng hữu của ngươi?
Miêu Nghị đứng sau lưng Ngọc Linh Chân Nhân, giải thích một câu:
- Không phải, toàn là hàng xóm xung quanh, ta chạy đi mời mà thôi.
Ngọc Linh Chân Nhân không biết nên nói cái gì. Chngs ta và người ta không quen biết, ngươi chạy đi đưa lời mời làm gì?
Ngọc Linh Chân Nhân boăn khoăn hỏi:
- Như vậy có được không?
Miêu Nghị trả lời:
- Có gì không được? Chờ lát nữa ghi lại quà bọn họ tặng, coi thử bọn họ tặng cho cái gì, sau này trả lễ lại là được.
Ngọc Linh Chân Nhân khẽ thở dài:
- Làm sao trả lễ? Chẳng lẽ cửa hàng bọn họ sẽ khai trương lần thứ hai sao?
Có quà nhận còn không vui lòng? Khỏi phải trả lễ càng lời! Chính Khí môn thật là một môn phái cổ lỗ sỉ, uổng tấm lòng của ta. Hèn gì xếp chót trong chín đại phái, nếu là lão tử lăn lộn trong Vô Tướng tinh nhiều năm như vậy sớm biến Chính Khí môn thành đệ nhất đại phái, nói không chừng Vô Tướng tinh đổi tên thành Hữu Đức tinh. A, Vô Tướng và Hữu Đức cũng xứng...
Miêu Nghị nói thầm trong bụng, mặt ngoài truyền âm an ủi:
- Chưởng môn không cần phải chờ người ta khai trương ứoi đi trả lễ, có cái cớ lần này, chờ lần sau người ta có việc vui gì thì chúng ta cũng có thể tới cửa, qua lại nhiều lần thành quen thuộc. Làm ăn còn sợ quen nhiều người sao?
Nói cũng đúng!
Ngọc Linh Chân Nhân gật gù, liếc Miêu Nghị một cái. Đáng tiếc tên này không chịu làm đồ đệ của mình, không thì để hắn làm chưởng quầy ở đây rất thích hợp.
Thật ra trong lòng Ngọc Linh Chân Nhân biết rõ người Chính Khí môn bị môn quy hun đúc đều là kẻ thành thật giữ bổn phận. Từ khi Chính Khí môn được từ sáng tạo đến nay lần đầu tiên mở tiệm buôn bán, nên không có người thích hợp cho công việc.
Ngọc Linh Chân Nhân quay đầu vội truyền âm với Đức Minh Đạo Trưởng:
- Đức Minh Đạo Trưởng, mau đi tửu điếm thêm mấy bàn, không thì lát nữa không có đủ ghế ngồi!
Đức Minh Đạo Trưởng gật đầu nhanh chóng chạy đi, gã cũng thấy nhiều người tặng quà, đúng là lát nữa sẽ bị thiếu chỗ ngồi.
Sau này Đức Minh Đạo Trưởng là chưởng quầy của Chính Khí tiệm tạp hóa, Ngọc Hư Chân Nhân sẽ tọa trấn lâu dài ở đây. chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân thì không thể luôn luôn ở đây được, xong việc khai trương là phải về tọa trấn Chính Khí môn.
Đồ Nhân Thắng Đồ chưởng quầy của tiêu hành ngay bên cạnh đã sớm đến. Từ ma ma Thiên Hương lâu thì từ từ đến sau, nàng đi một mình.
Từ ma ma đưa một cái hộp quà:
- Chưởng môn Ngọc Linh, chúc mừng, chúc mở cửa đại cát, buôn may bán đắt.
Từ ma ma nói xong lườm Miêu Nghị như nhắc nhở hắn nhìn kỹ, nàng đã tặng quà rồi.
Miêu Nghị gãi mũi, cười xòa, vị này thì không cần hắn giới thiệu cho chưởng môn.