Miêu Nghị đang hết sức buồn bực.
Nam Tuyên phủ có mười sơn, Tần Vi Vi trấn giữ sơn nào cũng được, thế
nhưng nàng lại chạy tới Trấn Hải sơn, cũng không biết cuộc sống của mình sau này thế nào…
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tự an ủi, thật may là không phải thủ hạ Hùng Khiếu, bằng không chắc chắn sẽ càng thảm hại hơn.
Lúc ra sơn môn nhận lại Hắc Thán, gặp Tiền Tử Phụng cùng Chu Lập Cần,
hắn lại trở nên phấn chấn tinh thần, cố ý lấy nhẫn trữ vật ra đeo trên
tay, nhìn hai người chắp tay nói:
- Hai vị có cơ hội tới Đông Lai động chơi, Miêu mỗ nhất định sẽ tận tình địa chủ. Phủ chủ có lệnh, ta phải đi rồi!
Tiền Tử Phụng và Chu Lập Cần nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ khó có thể che giấu, người ta đã nói như vậy hiển nhiên đã chắc chắn nhận được chức động chủ Đông Lai động, lúc này song song chắp tay nói:
- Không dám! Đông Lai động chủ đi thong thả!
Miêu Nghị chính là muốn nghe cách gọi Đông Lai động chủ này, hắn vui vẻ ra mặt, lại chắp tay lần nữa:
- Cáo từ!
Hắc Thán chở hắn chạy như bay.
- Tu vi mới Bạch Liên nhất phẩm, đã được trấn giữ một phương!
Tiền Tử Phụng không ngừng tặc lưỡi tỏ vẻ hâm mộ.
Bao nhiêu người cho dù là đến tu vi Bạch Liên ngũ phẩm cũng không có cơ
hội này, đợi đến mình có ngày này cũng không biết là đến năm nào tháng
nào.
Vừa rời đi Nam Tuyên phủ, Miêu Nghị lại cỡi Hắc Thán lén lén lút lút chui vào trong rừng, tìm lại chỗ giấu đồ lúc trước.
Đào lên kiểm tra qua một lượt, xác nhận không mất thứ gì, Miêu Nghị xòe
năm ngón tay ra thi pháp lên nhẫn trữ vật, thu hết đồ vật vào trong đó.
Hắn nắm tay lại, sau đó xòe ra, một cây ngân thương đột nhiên xuất hiện
trong tay. Lại nắm tay, ngân thương lập tức được thu vào bên trong nhẫn
trữ vật, có thể nói muốn sao được vậy.
Miêu Nghị sờ nhẫn trữ vật đeo trên ngón giữa, trong lòng thầm kêu sảng
khoái. Sau này cũng không cần vác ngân thương, bao lớn bao nhỏ mà chạy
nữa, ít nhất không cần lo lắng đồ vật của mình bị người khác nhìn thấy.
Hắn tung mình lên ngựa, vỗ Hắc Thán một cái:
- Đi tìm tiện nhân kia!
Trong bờm Hắc Thán xuất hiện hai xúc tua nối liên với hắn, sau đó cất vó chạy như bay...
Sở dĩ Trấn Hải sơn có tên gọi như vậy vì nó là địa phương duy nhất kề
biển bên trong lãnh thổ Nam Tuyên phủ. Trên có Thường Bình phủ Thiên Tú
sơn, dưới có Vạn Hưng phủ Quy Nghĩa sơn, kẹp Nam Tuyên phủ Trấn Hải sơn ở giữa, vị trí địa lý thành một hình tam giác nằm giữa hai phủ kia.
Mà Đông Lai động chính là mũi nhọn của tam giác Trấn Hải sơn này, liền kề với biển.
Vị trí địa lý nằm giữa hai phủ hai bên như vậy, Dương Khánh phái Tần Vi
Vi trú đóng nơi đây tự nhiên có nguyên nhân. Địa phương có thể đồng thời biết được động tĩnh của hai phủ sớm nhất để phòng bất trắc, dĩ nhiên là phải phái tâm phúc của mình tới, tâm phúc trong tâm phúc trừ Tần Vi Vi
không có người thứ hai.
Mà Dương Khánh đáp ứng để cho Miêu Nghị tới Đông Lai động, rồi tìm đủ mọi cách mua chuộc hắn cũng vì có nguyên nhân tương tự.
Lúc này Miêu Nghị đang ở bên ngoài sơn môn Trấn Hải sơn á khẩu nghẹn
lời, còn chưa thấy mặt Tần Vi Vi đã bị nàng cho nếm mùi đau khổ.
Ngay từ đầu lúc Miêu Nghị nhờ tu sĩ thủ sơn môn thông báo, người ta còn
vui vẻ tươi cười. Ai ngờ sau khi thông báo trở lại, mặt người ta liền sa sầm xuống, nói sơn chủ có chuyện quan trọng, bảo hắn chờ ở ngoài cửa.
Miêu Nghị muốn hối lộ một ít cho mấy tên canh cửa để lôi kéo quan hệ,
nhân tiện hỏi thăm một chút tình huống, ai ngờ người ta không nhận tiền
không nói, ngược lại còn khiển trách một trận.
Hắn chạy tới nơi này từ sáng sớm, đợi từ sáng đến trưa cũng không thấy
Tần Vi Vi có ý cho mình vào. Lúc này Miêu Nghị mới bừng tỉnh ngộ, có lẽ
tiện nhân kia đang sửa trị mình.
Miêu Nghị cũng không chờ dưới trời nắng chang chang, hắn dẫn Hắc Thán đi tới dưới tàng cây, một người một long câu nằm xuống, dựa vào nhau ngủ.
Mặt trời chiều ngã về Tây, sắp sửa gác núi, Tần Vi Vi đang tựa vào ghế nằm trên lầu các nhẹ nhàng lên
tiếng hỏi:
- Hắn còn đang ngủ sao?
Một tên thị nữ khom người đáp:
- Đúng vậy, tin tức bên sơn môn truyền vào nói, hắn còn đang ngủ.
Tần Vi Vi hừ lạnh một tiếng, đứng lên chắp tay:
- Không phải là hắn thích ngủ sao, vậy hãy để cho hắn ở bên ngoài ngủ thêm một đêm.
Trời đã tối, Miêu Nghị cũng không phải là heo, sao có thể ngủ mãi như
vậy được, huống chi Hắc Thán ở bên cạnh cũng kêu lên hực hực tỏ vẻ đã
đói bụng.
Miêu Nghị vỗ vỗ nó, chỉ chỉ mặt hồ dưới ánh trăng phản chiếu cách đó không xa:
- Đi bắt cá về đây, lớn một chút.
Hắc Thán lập tức chạy như bay, đến khi Miêu Nghị đốt xong một đống lửa,
toàn thân Hắc Thán ướt sũng cắn một con cá ngát to tướng, đoán chừng
phải có mười mấy cân ném xuống bên cạnh hắn. Còn nó quay lại chạy xuống
hồ bắt cá tiếp tục, muốn no bụng phải dựa vào bản thân, không thể ỷ lại
vào chủ nhân.
Đám thủ vệ sơn môn thấy cảnh tượng này thảy đều sửng sốt, không ngờ rằng long câu mập như heo này còn biết bắt cá dưới nước.
Bọn họ biết rằng long câu biết bơi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy long câu còn biết bắt cá giúp chủ nhân.
Miêu Nghị đang nướng cá trên đống lửa liếc mắt nhìn sang, nghĩ thầm chưa từng thấy qua chứ gì, như vậy cho các ngươi biết lão tử cũng không cô
đơn.
Thật may là hắn sớm biết tới chỗ Tần Vi Vi sẽ không tốt lành gì, nên đã chuẩn bị sẵn, mua ít đồ trong thành thị gần đó.
Sau khi ăn uống no đủ, Miêu Nghị ngậm một viên Nguyện Lực Châu vào
miệng, bắt đầu khoanh chân tu luyện, như vậy thời gian trôi qua mau,
tiện nhân kia có bản lãnh cứ để mình chờ ở đây một năm. Dù sao có viên
Nguyện Lực Châu lão bản nương cho mình kia, cộng thêm số mà hắn vơ vét
được, cho dù là tu luyện ở chỗ này một năm cũng không sợ thiếu, còn có
người hộ pháp miễn phí giúp mình.
Miêu Nghị cũng không tin Dương Khánh ủy nhiệm mình làm động chủ Đông Lai động, tiện nhân kia lại có thể ngăn cản. Tóm lại không thể mắc bẫy tiện nhân kia, phải cố gắng nhẫn nhịn.
Trên thực tế cũng là như vậy, Tần Vi Vi không thể nào từ chối không tiếp kiến hắn mãi được, chỉ muốn hành hạ hắn một phen. Nếu như Miêu Nghị
không chịu nổi mối nhục này bỏ đi, vậy nàng sẽ có thể danh chánh ngôn
thuận không giao vị trí động chủ Đông Lai động cho Miêu Nghị.
Sáng hôm sau, thủ vệ sơn môn đi tới gần gọi hắn:
- Sơn chủ triệu kiến ngươi trong đại điện.
Miêu Nghị thu công phun Nguyện Lực Châu ra cất xong, quay sang nói với Hắc Thán bên cạnh:
- Ở đây có nhiều người không có lòng tốt, hãy trốn xa một chút, đừng để cho người đến gần.
Hắn phải phòng bị có người hạ thủ với vật cỡi của mình, Hắc Thán từng
hại chết long câu của Tần Vi Vi, cũng rất có khả năng Tần Vi Vi sẽ hạ
độc thủ với Hắc Thán, để cho mình đi bộ tới Đông Lai động.
Thật sự lần này hắn đã đoán trúng, đúng là Tần Vi Vi đã an bài cho thủ
hạ làm như vậy. Miêu Nghị có thể đi tới Đông Lai động hay không nàng
không cần biết, ít nhất bên này sẽ không cấp long câu khác cho hắn.