Phi Thường Hoàn Mỹ

Say Rượu.


trước sau

Editor: Mây

Bởi vì xem diễn nên đã quá giờ dùng bữa trưa, bọn họ ăn chút gì đó rồi đi dạo, lát sau sắc trời đã tối thì chuẩn bị dùng bữa tối.

Thích Bạch hỏi Quý U xem nàng muốn ăn gì. Quý U thật không biết, chỉ nói nàng muốn ăn ngon. Thích Bạch cũng không phải là người coi trọng việc ăn uống nên quay sang hỏi Lục Viễn.

Lục Viễn thấy bản thân đã có đất dụng võ rồi, vội vã nhận là hắn biết chỗ ăn ngon.

Vì thế mọi người cùng tới Hồng Tân lâu, trong kinh đô cũng khá nổi danh. Lục Viễn là khách quen tại đây, nên dù đã kín khách nhưng hắn vẫn tìm được một phòng riêng nhỏ. Năm người vào phòng, Tiểu Thịnh Tử liền phụ trách hầu hạ hai vị chủ tử Hoàng thượng cùng Tích tiệp dư.

Lục Viễn là khách quen, cũng không cố kỵ Tích tiệp dư, gọi những món mà hắn cho là ăn ngon lên, gọi thêm ba bầu rượu, nói mọi người cùng đón năm mới nên dù sao cũng phải uống rượu, nếu không sẽ không vui vẻ. Quý U cũng muốn nếm thử, Lục Viễn gật đầu có chút ma mãnh.

Thích Bạch thấy Quý U hôm nay cao hứng nên thôi không ngăn cản Lục Viễn uống rượu, cứ để cho nàng uống một ít đi, bằng không nàng đi chơi không tận hứng, lúc về lại nháo với hắn. Lục Nhạc Dao vẫn ngồi bên mỉm cười, chốc lát lại hỏi ăn cái này ngon chứ, lát sau lại hỏi tỷ tỷ cũng thích ăn cái này sao? Đối đãi với Quý U vô cùng thân mật.

Quý U cũng không cự tuyệt, vẫn gật đầu, nàng thật sự muốn ăn thử. Về phần Lục Nhạc Dao có tâm tư gì thì cũng dễ đoán, tuy rằng nàng ta cùng Hoàng đế chưa tới mức là thanh mai trúc mã nhưng cũng không khác lắm. Nếu nói nàng ta không có tâm tư gì với Hoàng đế, đánh chết Quý U cũng không tin, hơn nữa thái độ của Thích Bạch đối với Lục Nhạc Dao rất tốt, nàng ta chính là nữ nhân mà Thích Bạch không chán ghét, lại cùng nhau lớn lên, ca ca muội muội là chuyện dễ dàng xảy ra nhất. Cho nên Quý U không thể không để tâm chuyện của Lục Nhạc Dao.

Thích Bạch không nói gì nhiều, thời điểm ở cùng một chỗ với Quý U thì không tính, nhưng trước mặt người ngoài lời hắn nói ra vô cùng ít, lúc này gần như chỉ có lời của Quý U cùng Lục Viễn bàn luận ăn cái gì ngon, Lục Nhạc Dao ở bên phụ họa. Thi thoảng Lục Nhạc Dao sẽ “ngẫu nhiên” nói nhớ rõ Thích ca ca thích ăn cái này, Thích Bạch cũng gật gật đầu.

Chờ một bàn đồ ăn đi lên, Lục Viễn nâng ly rượu chúc mừng năm mới hết thảy đều thuận lợi, mọi người đều vạn sự như ý. Quý U uống một ly vào bụng, cảm giác nóng hừng hực, toàn bộ thân thể ấm lên một chút, thật là thoải mái. Thích Bạch nhìn nàng uống rượu không ho, không sặc liền an tâm, nàng muốn thì uống một chút vậy.

Quý U uống xong lại rót thêm một ly cho mình, vụng trộm nói bên tai Thích Bạch “Ta kính chàng một ly, chúng ta cùng nhau vượt qua năm mới đầu tiên, nguyện mãi mãi gắn bó. Ta yêu chàng, về sau, mỗi năm đều cùng chàng nói những lời này.” Nói xong thì chạm vào ly rượu Thích Bạch một cái, rồi uống cạn ly của mình.

Thích Bạch đang vô cùng hối hận vì có hai huynh muội kia nên không thể ôm U U của hắn một cái được, đúng là không nên gọi hai người này theo mà, nếu chỉ có hắn và U U thì tốt biết bao, hắn sẽ ôm nàng thật chặt, hận không thể nhập nàng vào trong thân thể hắn mới tốt. Lời nói của Quý U cứ vang vọng bên tai Thích Bạch, chấn động lòng hắn, hắn chưa uống nhưng đã muốn say. Nhìn nàng hai má đỏ rực, Thích Bạch cười rồi nâng ly uống hết, hắn cũng nguyện năm nào cũng có nàng bên cạnh, hàng năm đều được nghe nàng nói nàng yêu hắn.

Thanh âm của Quý U thực sự rất nhỏ, mềm nhẹ dịu dàng, hơn nữa bên ngoài rất ồn ào, Lục Viễn với Lục Nhạc Dao có muốn nghe cũng không thể.

Cho nên Quý U không cảm thấy ngượng ngùng, còn huynh muội Lục Viễn thấy bọn họ thì thầm, mà tâm trạng của Hoàng thượng hình như trở nên rất tốt, nhưng họ không đoán được là nàng đã nói gì, lúc uống rượu cảm thấy như bị lửa đốt trong lòng, Lục Viễn là do lòng hiếu kỳ làm hại, còn Lục Nhạc Dao là do lòng ghen tỵ làm hại.

Quý U chính là người rất thích ăn thịt, món hoàng hoa ngư nàng rất thích ăn, nơi này chế biến nước sốt ăn hết sức thơm ngọt, món chân giò heo nàng cũng thích, một ngụm ăn vào, hương vị cay nồng tản ra bốn phía, rất đặc biệt; món gà hầm nàng cũng thích, dùng thuốc bổ chế biến, thịt có mùi thuốc nhàn nhạt, thấm cả vào xương cốt; món thịt xào chua cay càng đặc sắc, vừa cay vừa chua lại có chút ngọt… Tóm lại là Quý U vừa ăn đồ ăn ngon vừa uống rượu, nàng gọi đây là thiên đường của nhân gian!

Thích Bạch nhìn Quý U ăn, khẩu vị của hắn cũng tốt hẳn lên. Lục Viễn thì đang cảm thán Tích tiệp dư quả là người biết nhìn hàng, hơn nữa với tư thái dùng cơm của nàng trách không được Hoàng thượng lại yêu thích nàng như vậy, quá ngon miệng, rất có khẩu vị nha!

Lục Nhạc Dao tướng ăn ưu nhã, nhìn ca ca mình kính Hoàng thượng, nàng cũng nâng ly kính Hoàng thượng một ly “Thích ca ca, nhiều năm không gặp, những chuyện khi còn nhỏ Nhạc Dao chưa từng quên, nhìn thấy Thích ca ca muội thật sự vui vẻ, Nhạc Dao mong ước Thích ca ca năm mới hạnh phúc, mọi chuyện đều hài lòng, vạn sự như ý.” Nói xong ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, động tác làm tôn thêm cái cổ thon dài trắng trẻo của Lục Nhạc Dao.

Thích Bạch gật gật đầu cũng uống hết rượu. Quý U không chú ý đến, bởi vì nàng có chút quá chén rồi. Nàng ăn vui vẻ nên tự nhiên cũng uống nhiều rượu một chút. Ăn thịt uống rượu mới thống khoái, cho nên Quý U cứ một ngụm rượu, một ngụm thịt, nàng cũng không biết là nàng chẳng có cái gọi là tửu lượng.

Uống một hồi liền say, ánh mắt câu người càng trở nên mê ly yêu mị, hai má trắng mịn lộ ra đỏ ửng, trên đôi môi khêu gợi còn sót lại vài giọt rượu, tóc có hơi chút hỗn độn, xứng với một thân nam trang, mang theo vài tia mê hoặc.

Thích Bạch cảm thấy sửng sốt, nàng vừa uống mấy chén đã say rồi sao. Quý U ngẩng đầu nhìn Thích Bạch cười cười, muốn giống như mọi khi ôm lấy hắn. Thích Bạch xem tình huống này liền sai bảo Tiểu Thịnh Tử chuẩn bị trở về, phong tình của nàng, hắn không muốn để người khác nhìn thấy.

Lục Viễn nhìn cảnh này thì hiểu rất rõ ràng, hắn cũng chuẩn bị mang Lục Nhạc Dao trở về, không ngờ muội muội hắn cũng có chút say.

Thích Bạch không có tâm tư quản
chuyện khác, nhìn Quý U bĩu môi bởi vì hắn không ôm nàng, liền nhanh chóng duỗi tay, ôm lấy nàng nói từ biệt với Lục Viễn, rồi quay đầu đi thẳng.

Lục Nhạc Dao cứ hô Thích ca ca mãi, Thích ca ca Nhạc Dao rất nhớ ngươi, nhưng Thích Bạch cũng không có nghe được.

Đêm nay Lục Nhạc Dao nhìn Hoàng thượng sủng ái Tích tiệp dư thì rất khổ sở, nàng thật sự yêu hắn, tuy nàng biết hắn không yêu nàng, bởi vì hai người tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, hắn chỉ coi nàng là muội muội, nhưng nàng đối với bản thân rất có lòng tin. Tính cách Hoàng thượng nàng sao có thể không rõ được, hắn không yêu nàng sẽ càng không yêu người khác, cho nên nàng không nóng nảy, nàng là nữ nhân duy nhất Hoàng thượng không chán ghét. Nhìn lúc Hoàng thượng và Tích tiệp dư ở cùng một chỗ, tuy rằng nàng không buông tha, nhưng nàng cũng không thể khống chế bản thân thương tâm, không nóng nảy, nên mới quá chén uống say.

Lục Viễn thấy Lục Nhạc Dao uống say rồi cứ gọi từng tiếng Thích ca ca thì thở dài. Trên đời khổ nhất là yêu, chỉ hi vọng muội muội hắn có thể nhanh chóng thoát ra. Lục Viễn chưa từng nghĩ tới việc nói giúp Lục Nhạc Dao với Hoàng thượng, tình cảm là tình cảm, hắn và Hoàng thượng là huynh đệ. Lục Viễn đỡ Lục Nhạc Dao lên xe ngựa Lục phủ, hai chiếc xe ngựa chạy về hai hướng khác nhau.

Trong phòng trống rỗng, không một bóng người, ngoài chợ vẫn phi thường náo nhiệt. Người rời đi không biết, kiếp trước, chính tại căn phòng này, chỉ thiếu một người nhưng kết cục lại khác hẳn.

Kiếp trước không có Quý U, Lục Nhạc Dao say rượu, bày tỏ tình yêu với Thích Bạch, tuy hắn không yêu nàng nhưng cũng không coi tình cảm của nàng là sự chơi đùa của tiểu hài tử.

Quý U cảm thấy nhẹ bẫng, giống như đi trên mây. Không khó chịu, cảm giác rất thoải mái, khoái lạc. Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, nàng liền ôm lấy, không chịu rời xa, không chịu buông tay.

Thích Bạch ôm Quý U lên xe ngựa, liền phân phó cho thị vệ đánh xe ngựa về cung. Tuy tốc độ nhanh nhưng bên trong cũng không xóc nảy. Thích Bạch đỡ Quý U, cho nàng uống nước, nhưng nàng lắc đầu không chịu.

Thích Bạch đành uống một ngụm rồi hôn lên môi nàng, Quý U uống vào nhưng vẫn không hài lòng, ôm lấy Thích Bạch, hung hăng dây dưa cùng lưỡi của hắn. Thích Bạch trực tiếp đem nàng đặt dưới thân, hôn thật sâu. Bởi vì tóc buộc lên, nằm không thoải mái, Quý U liền đem khăn buộc kéo ra, đem phát quan tháo xuống, một đầu tóc đen xõa tung, diễm lệ vô song.

Đầu ngón tay Thích Bạch lướt nhẹ qua tóc nàng, đôi mắt hắn chăm chú nhìn nữ nhân khiến hắn không thể kiềm hãm được này. Đầu óc Quý U choáng váng, cùng hắn nhìn nhau, ngẩng đầu hôn lên, vừa nằm xuống lại hôn lên, tựa hồ cảm thấy như vậy quá mệt, Quý U liền trực tiếp đẩy Thích Bạch xuống, nàng xoay người ngồi lên người hắn, mặt đối mặt.

Nàng cảm thấy như vậy sẽ rất dễ để hôn hắn, liền cao hứng cười. Cười xong lại chậm chậm cúi xuống liếm lên môi Thích Bạch, mỗi khi tách môi hắn ra lại lẩm bẩm “Thật yêu chàng”, Thích Bạch ôm thật chặt nữ nhân vừa hôn hắn vừa nói lời yêu hắn, mỗi lời nói yêu của nàng đều khắc sâu vào tim hắn, mỗi nét bút hắn đều cảm nhận được, nhất định máu tươi đầm đìa, bằng không hắn sẽ không thể nhớ rõ đời đời kiếp kiếp.

Thích Bạch không để Quý U rời môi đi, mà trực tiếp ngậm chặt, không buông ra. Hắn ý loạn tình mê hôn môi nàng, dọc theo phía dưới, hôn xuống cổ nàng. Tay Quý U cũng không nhàn rỗi, châm ngòi phía dưới làm Thích Bạch hô hấp dồn dập.

Thích Bạch muốn về cung rồi mới giáo huấn nàng, tuy trong xe không lạnh nhưng hắn vẫn sợ nàng không thoải mái. Nhưng tay nàng quá sức làm càn ôm lấy hắn, hắn không ngăn được, thoát quần áo cho nàng, cùng nàng ở trong xe triền miên.

Quý U cả người không có khí lực, trên người lại khó chịu vì không được thỏa mãn, liền đến gần Thích Bạch, lấy lòng nói bên tai hắn “Chàng nhanh lên một chút a.”

“Nàng muốn thì chính mình động đi.” Thích Bạch cố ý đùa giỡn nàng.

Quý U động vài cái liền mệt mỏi cầu khẩn nói “Cầu chàng, chàng không thương ta!”

Thích Bạch liền nắm chặt eo nàng bắt đầu chuyển động, đụng thẳng đến lúc Quý U không chịu đựng nổi ngâm thành tiếng, nàng không còn biết mình đang ở nơi nào.

“Ta từ bỏ, từ bỏ, ngoài xe còn có người, chàng mau ra ngoài đi, chàng đáng ghét!” Quý U cảm thấy về sau nàng có thể không cần gặp người, nàng lớn tiếng như vậy người bên ngoài nhất định có thể nghe được, Quý U bắt đầu đẩy Thích Bạch, không cho hắn tiếp tục.

Thích Bạch thấy nàng sốt ruột, nhưng hắn cũng khó chịu nha. Lúc này nghe thấy Tiểu Thịnh Tử ho khan lớn tiếng, thì biết là đã đến nơi rồi, thở dài giúp hai người chỉnh lý quần áo, chờ bình ổn lửa dục trong cơ thể. Nàng là ma chướng của hắn mà.

Quý U đã say không biết trời đất gì, ghé vào trên vai hắn, nằm ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện