Editor: Mây
Thời điểm Quý U mở mắt thì đã qua thời gian dùng bữa tối. Nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh mình, nghĩ tới vừa rồi điên cuồng, mặt nàng lại đỏ lên.
Chỉ tưởng là cùng Hoàng đế hảo hảo chung đụng là được, nhưng lại không nghĩ là phát triển thuận lợi như vậy. Kỳ quái là chính mình cũng không bài xích hắn chút nào, thích hắn cười với mình, thích hắn ôn nhu với mình. Quý U biết hắn là Hoàng đế, nàng muốn hắn sủng nàng, hắn cũng sẽ không yêu nàng. Hắn sẽ không chỉ có nàng là nữ nhân.
Nàng mấy đời cũng chưa yêu ai. Sinh hoạt đã không dễ, nhiệm vụ lại phức tạp, chính mình trước giờ đều không nghĩ tới tình cảm của bản thân. Nhưng người đã trải qua mấy đời như nàng biết, một nữ nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt sẽ như thế nào.
Nhìn gương mặt Hoàng đế khi ngủ, nàng nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay miêu tả ngũ quan của hắn. Nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt, lên khóe miệng hắn. Thật sự là không có một chỗ không thích, cuối cùng lại nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực Hoàng đế, nghe nhịp tim hắn đập, cánh tay ôm thật chặt eo hắn, như là muốn đem mình tan vào thân thể của Hoàng đế.
Kỳ thật Thích Bạch đã sớm tỉnh, hắn chính là không nỡ rời xa nữ nhân này. Lúc cảm giác được nàng tỉnh dậy, hắn vội vàng nhắm mắt vờ ngủ.
Không nghĩ tới nàng lại lưu luyến hắn như vậy, nụ hôn nhẹ nhàng, đầu ngón tay mềm mại, cánh tay siết chặt bên hông, không một thứ nào không làm cho tim mình đập rộn lên, Thích Bạch không được tự nhiên nghĩ, không biết nàng có nghe hay không tiếng tim đập dồn dập của hắn.
Thích Bạch đối với tình cảm coi như là ngu ngốc, nhưng chính hắn cũng không biết a. Hậu cung này nói trắng ra là không hề có người mình thích. Nói hắn sủng Tĩnh quý tần, chính hắn còn không biết có lời đồn đãi này. Hắn cảm thấy Tĩnh quý tần giống như hài tử, không trang điểm kỹ lưỡng như những người khác, thời điểm tìm đến nàng trong một tháng là nhiều nhất.
Hắn từ nhỏ đối với tình cảm rất là bài xích, phụ hoàng mẫu hậu hắn yêu nhau, khi sống là ép buộc, thời điểm chết đi cũng là bất an. Luôn luôn không có ai quan tâm tới hắn, hắn cũng không cần người khác quan tâm.
Phi tần của phụ hoàng không thiếu người hãm hại hắn, mẫu hậu mặc kệ, phụ hoàng cũng không quan tâm hỏi han, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, lúc đó cũng không cảm thấy có gì không tốt. Hắn liền nghĩ hậu cung của mình chỉ cần mưa móc quân ân là được rồi.
Nhưng hôm nay Quý tần lại mang cho hắn cảm giác trước nay chưa từng có. Hắn chưa bao giờ biết mình cũng sẽ ôn nhu dỗ dành một nữ nhân, quan tâm đến nàng. Vì nụ cười mỹ nhân mà hoặc vui hoặc buồn, thật sự là thể nghiệm mới lạ.
Nhất là bây giờ, cảm nhận được nữ nhân đang tựa trên lồng ngực của chính mình, cảm giác hạnh phúc này không thể nào đè ép được. Thích Bạch đối với Quý tần lúc trước thị tẩm không có chút ấn tượng nào, ngược lại đối với tỷ tỷ Quý quý nghi của nàng lại có chút ấn tượng, đó là một nữ nhân mười phần dối trá.
Nhớ rõ có một lần còn làm ra loại chuyện nửa đường tình cờ gặp gỡ đem mình mời về cung của nàng, bản thân đúng là ở trong cung của nàng một đêm, lại phạt Quý quý nghi một đêm chép nữ giới. Sở dĩ không giảm phân vị của nàng cũng chỉ vì lười quản lý việc vặt ở hậu cung. Không phải nàng, cũng sẽ có người khác chiếm vị trí này, hạ xuống một người thì dễ, nâng một ai lên lại có chút vấn đề. Hắn thật sự là không dư tâm tư chú ý đến hậu cung.
Đang nghĩ đến đây, lại cảm nhận được Quý tần lặng lẽ chuẩn bị xuống giường, Thích bạch trực tiếp đem nàng kéo về bên người mình.
“Hoàng thượng, ngài tỉnh?” Quý tần nhỏ giọng hỏi. Thanh âm nho nhỏ, mềm mại, lọt vào tai Thích Bạch thật sự là dễ nghe.
“Ân, không có”. Thích Bạch miễn cưỡng trả lời, ôm thật chặt lấy cánh tay của Quý U.
“Chán ghét, người mau tỉnh dậy, thiếp muốn ăn cơm tối a”, Quý U nói xong liền cắn xuống lỗ tai hắn.
“Không chuẩn cho nàng lộn xộn, nháo nữa thì xem ta thu thập nàng”. Cảm nhận được biến hóa của thân thể mình. Thích Bạch uy hiếp nàng không chút lưu tình nào.
Quý U liền thành thật, nàng cũng không có khí lực làm thêm một lần nữa đâu a.
“Thần thiếp đói bụng, phi thường đói nha.”
Nghe đến đấy, Thích Bạch mở to mắt nhìn nàng “ Trẫm nói làm sao mà Quý tần lại châu tròn ngọc sáng như vậy, thì ra là dễ đói bụng a.” Quý tần khác với các phi tần khác, nàng nở nang hơn rất nhiều.
Điều đó trực tiếp biểu hiện ở chỗ, nơi nào nên béo thì béo, nơi nào không đầy nắm tay thì tuyệt đối lại không có một chút dư thừa. Thật ứng với câu giảm một phần thì gầy, tăng một phần thì lại béo.
Quý U cũng không thèm nói với hắn, người này không cho nàng ăn cơm lại còn chê nàng béo. Một bàn tay trực
tiếp đánh lên mông Hoàng đế: “Liền chán ghét chàng, đi ăn cơm, không thèm để ý đến chàng nữa”, nói xong liền muốn bò xuống giường.
Một cái đánh này nhưng lại làm cho Thích Bạch muốn hôn mê, hai mươi hai năm qua, nào có ai dám đối đãi với hắn như nàng. Nhìn tiểu nhân nhi thở phì phò đi ăn cơm, hắn lại không nỡ đánh lại nàng.
Đành phải kéo nàng đến bên người: “không béo, không béo, là gầy, Trẫm phải để cho Quý tần nương nương của mình hảo hảo bồi bổ mới được”, nói xong liền ôm Quý U xuống giường, lại cho Tiểu Thịnh Tử xuống truyền bữa.
Tiểu Thịnh Tử vẫn luôn đợi ở ngoài cửa sẵn sàng nghe hắn phân phó, cũng đã sớm chuẩn bị thức ăn rồi. Nhìn Hoàng thượng ôm Quý tần nương nương đến trước bàn, hắn lại cuối đầu nhìn chằm chằm dưới chân. Đương nhiên hắn càng hy vọng bản thân bị điếc như vậy sẽ không nghe được lời dụ dỗ Quý tần nương nương của Hoàng đế. Hoàng đế lãnh khốc đã đi đâu mất rồi a.
Quý U cũng đang kinh ngạc, không nghĩ là Hoàng đế sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng như thế. Nàng hai tay nâng má, ngơ ngác nhìn Thích Bạch, hi vọng có thể nhìn ra được điểm sơ hở, đáng tiếc là chờ đến khi thức ăn được mang lên Thích Bạch đã bắt đầu sự nghiệp vỗ béo Quý tần nương nương của hắn rồi.
Bọn họ ngươi một ngụm ta một ngụm, hoàn toàn không giống như là mới ở chung với nhau chỉ một ngày. Thẳng đến khi bữa tối kết thúc, Hoàng đế bệ hạ mới rời đi xử lý các tấu chương lúc chiều bị để qua một bên.
Trước khi đi, Thích Bạch còn cẩn thận hôn lên ánh mắt, mũi, môi, trán, cằm, lỗ tai, cổ,…xong lại nói: “Ngoan ngoãn, trẫm đi xử lý công vụ, ngày mai lại đến thăm nàng.” Lúc này hắn mới lưu luyến rời khỏi Phương Vũ cung.
Quý U ăn uống no nê, vào trong không gian tắm thoải mái, thư thả một lát rồi lại cẩn thận suy tư những bước tiếp theo cần làm những gì rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau nàng không đợi được Hoàng đế đến, lại đợi được thánh chỉ tấn phong. Lúc Tiểu Thịnh Tử cầm thánh chỉ tiến vào thật là vạn phần cung kính, vị Quý tần nương nương này, không, tuyên xong thánh chỉ này thì nàng không còn là Quý tần nữa, mà chính là chủ tử mà hắn phải phục vụ thật tốt.
Tiểu Thịnh Tử cung kính nói: “Thỉnh Quý tần nương nương tiếp chỉ”. Quý U ngẩn người còn Niệm Hạ lại là cười, mà Linh Đông còn chưa kịp hồi thần sau kinh hách ngày hôm qua, thời điểm chủ tử thị tẩm nàng cũng không có cơ hội dựa vào người Hoàng đế, bất quá ba người vẫn chỉnh tề quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Phương Vũ cung Quý tần Quý thị, tính tình ôn hòa, lễ nghi đầy đủ, hiền thục, cử chỉ hào phóng, tâm tư mẫn tuệ, phong tư nhã nhặn, khắc sâu trong lòng trẫm, nay đặc cách phong làm tam phẩm tiệp dư, phong hào “Tích”, dời đến Vĩnh Thọ cung. Khâm thử”. Tuyên chỉ xong, Tiểu Thịnh Tử liền cất lời chúc mừng Tích tiệp dư nương nương.
Quý U còn đang sững sờ trong khi Niệm Hạ đã vội vàng thưởng cho vị nội giám tổng quản này. Tuy nói là đã lường trước được là nàng sẽ được tấn cấp nhưng nhảy một lần sáu cấp cũng quá đáng sợ đi.
May mắn ngày hôm qua cũng không phải thị tẩm chính thức, hôm nay cũng không cần đi thỉnh an Hoàng hậu. Bằng không nàng quả thực sẽ trở thành một cái bia ngắm hết sức chói lọi a. Bất quá, ngũ phẩm trở lên đã phải ngày nào cũng đi thỉnh an, xem ra không thể ngủ đến tự tỉnh dậy được nữa rồi. Lúc này, chẳng lẽ không phải nên ngẫm lại tiếp đón “quan tâm” của chúng tỷ muội trong hậu cung như thế nào sao?
Linh Đông bên này như bị lửa đốt, chỉ là một buổi chiều thôi mà, cả thế giới đã thay đổi rồi. Mà Niệm Hạ lại là hưng phấn không nói nên lời, Vĩnh Thọ chính là cung điện có phong cảnh đẹp nhất trong cung. Chủ tử thật là uy vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com