Tháng 5, năm Hoành Hiên thứ năm, lúc mọi người còn đang đắm chìm trong không khí mùa xuân thoáng mát thì mùa hè đã lặng lẽ kéo đến. Cuộc tuyển tú vạn người chú mục cũng được bắt đầu.
Tuyển tú diễn ra trong ba ngày, ngày đầu tiên, các tú nữ sẽ được ma ma trong cung kiểm tra thân thể khi mới vào cung, người nào không phù hợp sẽ trực tiếp xuất cung, người hợp quy cách sẽ lưu lại để ngày hôm sau Hoàng hậu, Trần Trang phi và Lục Hiền phi sàng chọn, vượt qua vòng này thì ngày cuối cùng là ngày gặp được thấy mặt Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng lưu hay lược bài tử quyết định đến chuyện các nàng đi hay ở.
Các tú nữ đã sớm xếp hàng ở cửa cung để các thái giám kiểm tra đối chiếu thân phận rồi mới tiến vào trong đợi sơ tuyển. So với các tú nữ khẩn trương kia, Lục Nhạc Dao rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Lục Nhạc Dao lượn lờ đi theo đội ngũ, với gia thế và dung mạo của nàng thì không thể nào có chuyện không vượt qua vòng sơ tuyển.
Nghĩ tới những lời nói của ca ca trước lúc nàng tiến cung, ánh mắt Lục Nhạc Dao tối sầm lại. Vô luận thế nào, Lục Viễn vĩnh viễn là ca ca của nàng, vĩnh viễn chiếu cố người muội muội này.
Trong Vĩnh Thọ cung, Quý U đang nhìn Thích Bạch, hắn ôm nàng, ngắm nàng thật lâu mà không nói lời nào, Quý U thở dài hỏi “Nhìn ta làm gì, lại còn không nói chuyện nữa?”
Thích Bạch do dự một chút rồi nói “Nàng thật sự không ngại sao? Sao nàng không nói với ta?”
Quý U không thèm để ý đến hắn, đứng lên chuẩn bị đi rót nước, Thích Bạch nhanh chóng ngăn nàng lại, sau đó hắn bước nhanh đến bàn rót nước, thử độ ấm thích hợp cho nước rồi mới bưng đến bên giường cho Quý U.
Quý U nắm tay Thích Bạch uống vài hớp, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, nàng cảm thấy bất đắc dĩ “Chàng muốn làm gì a, ta mới mang thai có bốn tháng, vẫn có thể đi rót nước nha. Chàng đã nói rõ ràng chuyện của Lục Nhạc Dao với ta, ta còn để ý cái gì.”
Thích Bạch thấy bụng Quý U đã lộ rõ, “Về sau nàng ít làm các thứ đi, lúc không có ta thì cứ gọi người tiến vào hầu hạ.”
Ngày hôm qua Thích Bạch trước khi bồi Quý U đi ngủ đã thành thật khai báo việc Lục Nhạc Dao muốn tiến cung, Quý U nghe xong thì gật gật đầu, chưa nói gì đã ngủ. Thích Bạch không nỡ đánh thức Quý U, chính hắn một đêm không ngủ, sáng sớm vào triều cũng không yên lòng, tâm thần hoảng hốt, muốn trở về nghiêm túc quan sát sắc mặt của Quý U, đáng tiếc là không nhìn ra được điều gì. Quý U chỉ cần có một chút không để ý đến hắn là tâm thần hắn đã hoảng loạn rồi, sợ Quý U tức giận, không thèm quan tâm đến hắn.
Nay nghe được Quý U trả lời như vậy, trong lòng hắn ê ẩm, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, “Ta biết đều do ta không tốt, nếu nàng không vui thì nàng cứ nói, đừng chịu đựng...Đánh ta cũng được, đừng cảm thấy khổ sở cũng đừng nhẫn tâm không để ý đến ta. Tối qua nàng không nói chuyện với ta, cũng không hôn ta mà đã đi ngủ rồi...”
Quý U: “...” Ngươi còn có thể cảm thấy ủy khuất!
Hôm qua nghe Thích Bạch nói Lục Nhạc Dao nhất định sẽ tiến cung, bởi vì đây là chuyện hắn đã đáp ứng với Lục Nhạc Dao lúc nàng ta chín tuổi, nay Lục Nhạc Dao yêu cầu Thích Bạch thực hiện hứa hẹn, vua không nói chơi, Thích Bạch nhất được phải đáp ứng. Quý U cảm thấy lúc chín tuổi nàng mà so với Lục Nhạc Dao thì nàng nhất định là một đứa nhỏ bị nhỏ... Khi đó thì việc xem hoạt hình đã là việc vui vẻ nhất của nàng rồi, còn Lục Nhạc Dao chín tuổi đã tự định chung thân.
Quý U cảm thấy để nàng ấy tiến cung cũng không phải là chuyện xấu, thay vì để hình tượng của nàng ấy luôn tốt đẹp trong lòng Thích Bạch thì không bằng để nàng ấy tiến cung làm tình nghĩa của Thích Bạch với nàng ấy tan biến triệt để. Một nữ nhân phí hết tâm tư để nhập cung không thể nào chỉ yên lặng ở bên cạnh Thích Bạch ngắm nhìn hắn.
Quý U nhìn Thích Bạch, hôn lên trán hắn, lại nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên môi hắn, mềm nhẹ nói “Ta không thích trong lòng chàng có nữ nhân khác, chàng cứ việc đem nàng ấy thành muội muội chàng. Ta không muốn lừa dối chàng rằng ta không cảm thấy ngại, tuy nói ta tin tưởng chàng, nhưng ta vẫn biết ghen. Dù sao thì vẫn phải có người tiến cung, nếu chàng muốn nàng, ta không để ý đến ai nữa hết.”
Thích Bạch dùng đầu lưỡi miêu tả đôi môi đỏ mọng của nàng, sâu trong đáy mắt có chút gì đó, hắn ôm nàng thật chặt.
Mỗi câu Quý U nói đều như kim đâm trong lòng hắn, Thích Bạch nghẹn lời “Từ thời điểm Lục Nhạc Dao nhập cung thì ta sẽ không còn coi nàng ấy là muội muội nữa, cũng tuyệt sẽ không để ý đến nàng ấy. Lý do ta cho nàng biết chuyện nàng ấy nhập cung là vì ta không muốn giấu nàng bất cứ điều gì, muốn nàng biết chuyện cho nàng ấy tiến cung không phải do ý muốn của ta, càng không muốn nàng ghen khổ sở, ta đối với nàng ấy thật sự là không có một tia tình ý nam nữ nào, lòng ta hoàn toàn trong sạch, giao tất cả cho nàng. Nàng cứ phạt ta, đánh ta, nhưng không được làm bản thân khổ sở, nhưng đừng thất vọng đối với ta, một đêm qua nàng không để ý đến ta đã là trừng phạt nghiêm khắc nhất rồi, ta sợ sau này nàng không để ý đến ta, lúc nàng giận nàng cứ đánh ta, mắng ta, nhưng ta cam đoan, sau này sẽ không chọc nàng tức giận nữa…”
Quý U quay lại ôm Thích Bạch, cảm thụ nhịp tim hắn đang đập dồn dập, lẳng lặng nghe hắn giải thích, càng nói càng lộn xộn, đáy mắt Quý U ánh lên nét vui vẻ, nàng nguyện ý tin tưởng hắn, cũng nguyện ý để hắn từng bước từng bước xâm chiếm tim nàng.
Thích Bạch nắm tay Quý U thật chặt, đan cả mười ngón tay vào nhau, nhìn vòng ngọc trên tay cả hai, vô luận thế nào, hắn cũng sẽ không buông tay nàng ra. Đời đời kiếp kiếp, hắn vĩnh viễn nắm chặt lấy nàng, vĩnh viễn không buông, trọn đời không quên.
-----ta là đường phân cách Hoàng thượng tiếp tục dụ dỗ U U-----
Lục Nhạc Dao đang nhận sự kiểm tra thân thể của các ma ma trong cung.
So với phần lớn các tú nữ khác thì Lục Nhạc Dao xem như xuất chúng, thân thể thon dài, đẫy đà, cong nẩy, thanh âm mềm mại, thân thể mang hương, từ trên xuống dưới không một chỗ nào là không đẹp. Sở dĩ Lục Nhạc Dao không trở về cung tham gia tuyển tú vào lúc vừa cập kê là vì nàng muốn đợi lúc bản thân hoàn mỹ nhất rồi mới hiến mình cho Hoàng thượng.
Kiếp trước nàng biết không ít phương pháp giúp ngực to, cho nên đời này nàng uống sữa đu đủ, ăn hạnh nhân, đương quy cẩu kỷ (các vị thuốc đông y), chỉ cần có thể làm ngực to thì nàng đều ăn mỗi ngày. Chuyện vận động thì không cần phải nói, mỗi đêm nàng còn mát xa cho ngực, chỉ mình nàng biết nàng rất cố gắng.
Mỗi ngày đều uống trà lài, tắm với hoa, vì mùi hương cơ thể mà bỏ ra không ít tâm tư, tự chế các loại nước hoa. Đời này nàng có dung mạo, có thân hình, cũng không tin không thắng được các nữ nhân trong hậu cung kia.
Sau khi thành công thông qua sơ tuyển, Lục Nhạc Dao tiến vào trong viện thì
thấy một đám tú nữ đang tụ tập nói chuyện nho nhỏ.
Thế mà lại thấy được vài người quen.
“Ngưng Nguyệt tỷ tỷ, Xảo Xảo muội muội, chúng ta thật là có duyên.” Lục Nhạc Dao chạy chậm vài bước qua nắm lấy tay Lý Ngưng Nguyệt, vui vẻ nói.
Lục Nhạc Dao đảo mắt nhìn Phó Như Tuyết và Diệp Linh đứng bên cạnh gật gật đầu, chung quy cũng không quá quen thuộc. Trong lòng nàng nghĩ những người có tư sắc nhất trong lần tuyển tú này đều đang ở đây, chỉ là không biết đến cùng thì ai đi ai ở.
Tâm tư mỗi người đều khác biệt, nhưng vẫn cười thật sáng lạn khích lệ đối phương nhất định có thể được tuyển. Ngụy trang thành một bộ dáng không quan tâm, nhưng tâm tư ai nấy đều không dễ đoán.
Thẳng đến lúc kết thúc sơ tuyển, thái giám và ma ma mới đi đến gọi nhóm tú nữ xếp thành hàng, phân phó nơi ở. Nhân số tú nữ trong viện đã giảm đi, sơ tuyển lược đi hai phần ba người, lúc này còn lại khoảng hai trăm người.
“Các vị tú nữ đều là người tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, chúng ta ở trong cung cũng không có gì khó khăn, chỉ là nhất định phải giữ quy củ. Những tú nữ ở chung không được phát sinh xung đột, cãi vả, hoặc là hãm hại nhau, một khi điều tra ra, sẽ bị xóa tên.” Một thái giám quản sự dùng giọng nói bén nhọn nhắc nhở.
Một nhóm ba tú nữ ở chung một phòng, có người sẽ thừa cơ kết giao tỷ muội, có người lại hãm hại đối phương, chỉ nhìn vào thủ đoạn cao thấp của mỗi người. Các thái giám, ma ma đã thấy qua quá nhiều thủ đoạn, cảnh tỉnh những tú nữ này.
Lục Nhạc Dao, Lý Ngưng Nguyệt và Diệp Linh ở chung một phòng, ba người vào phòng, ai sắp xếp lại giường người nấy, rồi chuẩn bị dùng bữa tối sau đó nghỉ ngơi. Giằng co cả một ngày, phải dưỡng tinh thần thật tốt để có thể vượt qua ngày mai.
Một đêm này bình an vô sự trôi qua.
Ngày hôm sau nhóm tú nữ đều dậy thật sớm để trang điểm, một đám người khẩn trương, lòng bàn tay ẩn ẩn mồ hôi, người nhát gan thì lúc vẽ mi tay đã run rẩy rồi. Lý Ngưng Nguyệt xem như là người được chú ý nhất, chung quy thì nàng cũng là thứ muội của Hoàng hậu, tuy không phải đích nữ, nhưng nhận được sủng ái của thừa tướng nên không có ai dám coi thường nàng.
Lý Ngưng Nguyệt thực sự không khẩn trương, mẫu thân nàng đã nói, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp nàng, sau lưng nàng có phụ thân làm chỗ dựa. Đích nữ thì thế nào, còn không phải chỉ là một cái hũ nút, ở trong phủ đến chủ mẫu cũng không dám phạt nàng, nàng không tin người tỷ tỷ này làm được cái gì.
Lục Nhạc Dao nhìn Lý Ngưng Nguyệt bình tĩnh tự nhiên hận không thể giết chết nàng ta bằng một ánh mắt mới tốt, bất quá nàng vẫn nhẹ nhàng đến bên người nàng ta trò chuyện. Diệp Linh không quá quen với hai nàng, lúc chơi mã cầu cũng không cùng đội. Hơn nữa bản thân nàng mà một người có tính tình trầm lặng, liền không dính líu cùng với bọn họ.
Chờ canh giờ đến, các nàng ngay ngắn xếp hàng để một ma ma dẫn đầu mang đến ngự hoa viên tham gia phục tuyển. Ở trên đường bị cảnh cáo không được chạy loạn nói lung tung, nhìn dáo dác, các tú nữ đều trầm mặc cúi đầu đi phía sau ma ma.
Các nàng đến nơi đã được an bài, nhìn thấy ba cái ghế trên bậc thang nhưng không có bóng người nào, có thể thấy Hoàng hậu nương nương, Trần Trang phi nương nương và Lục Hiền phi nương nương chưa tới.
Các nàng liền đứng ngay ngắn chỉnh tề chờ ba người kia tới, tuy nói thời tiết tháng năm không nóng, nhưng các tú nữ đều là người được nuông chiều, sống an nhàn từ nhỏ, đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt ai cũng đỏ ửng, người nào thân thể hư nhược một chút thì trên trán đã xuất mồ hôi. Không ai còn lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh sắc ngự hoa viên, chỉ mong Hoàng hậu cùng hai vị nương nương mau đến.
Ước chừng được một canh giờ, mới có tiếng thông truyền “Hoàng hậu nương nương đến, Trang phi nương nương đến, Hiền phi nương nương đến!” Hoàng hậu mang theo Trần Trang phi và Lục Hiền phi chậm rãi đi đến, các tú nữ sửa sang lại dung nhan sau đó cuống quýt cúi đầu hành lễ, “Oành” có mấy người mệt đến cực điểm thấy Hoàng hậu nương nương đến thì khẩn trương ngất xỉu. Hoàng hậu nhíu mày, phất tay để mấy tiểu thái giám đem những tú nữ này xuống.
Đương nhiên là có không ít người cảm thấy hả hê, mấy người bị mang xuống thì nhất định là không vui rồi. Lục Nhạc Dao khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu, nhất định là ba người này cố ý tra tấn các nàng.
Hơn hai trăm người, mỗi lần lên mười hai người, cũng khoảng hơn hai mươi lượt. Hoàng hậu liếc mắt nhìn mồ hôi trên trán Lý Ngưng Nguyệt, gọi nhóm tú nữ đứng dậy nói câu “Có việc trì hoãn, hại các vị đợi lâu, chúng ta bắt đầu thôi.”
Lần này chọn lọc cực kỳ nhanh, người nào có bộ dạng tốt thì Hoàng hậu sẽ hỏi có tài nghệ gì hay không, người nào không quá xinh đẹp Hoàng hậu hỏi cũng không thèm hỏi trực tiếp đánh rớt. Thỉnh thoảng Lục Hiền phi cũng cho chút đề nghị, người nào có tài nghệ không tốt Trần Trang phi còn châm chọc một phen, nói thẳng trước mắt, đến lúc tú nữ đó bật khóc mới chịu bỏ qua.
Đến thời điểm Lý Ngưng Nguyệt bước lên, ba người đều không có biểu cảm gì, tài nghệ của Lý Ngưng Nguyệt là nữ hồng, rất tốt, tài nghệ của Lục Nhạc Dao là đánh đàn, cũng không tệ, Diệp Linh là vẽ tranh, tóm lại là mỗi người mỗi vẻ, Hoàng hậu đều để lại. Lúc Lục Nhạc Dao đánh đàn Trần Trang phi thể hiện sự bất mãn “Đàn kiểu gì vậy.” Hoàng hậu không để ý, khúc nhạc của Lục Nhạc Dao hẳn là do tự nàng ta biên soạn, nàng thấy cũng khá tốt.
Đợi lúc tuyển xong, cả đám tú nữ chỉ còn lưu lại ba mươi người, không ngờ phục tuyển lại loại nhiều người như vậy.
Lục Nhạc Dao nhìn Hoàng hậu mang theo cung nhân trùng trùng điệp điệp rời đi, mà các nàng chỉ có thể đứng đây âm thầm hành lễ, nàng thề với lòng, nàng nhất định sẽ thay thế nàng ta.
Nhìn những người bên cạnh, vô luận những người này ra sao, nhất định nàng sẽ nhập cung. Hiện tại nàng có chút hưng phấn, ngày mai Thích ca ca sẽ cho nàng phần vị gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com