Trong nội thất Dưỡng Tâm điện rất yên ắng, chỉ nghe tiếng ve sầu từ cửa sổ truyền vào, hương thơm như có như không, ấm áp ngập tràn.
Thích Bạch một thân long bào đang ngồi xử lý chính vụ, nếu lúc bình thường mà nghe âm thanh lao xao ngoài cửa sổ thì chắc chắn là Thích Bạch sẽ cảm thấy không vui. Nhưng hôm nay hắn nhìn tiểu nhân nhi đang nằm ngủ ngọt ngào trên giường mềm gần đó, nghe nhịp thở nhẹ nhàng của nàng, Thích Bạch cảm thấy tiếng ve sầu như một khúc ca dễ chịu, làm lòng người thanh thản, tinh thần thoải mái.
Rốt cuộc cũng phê xong bản tấu chương cuối cùng, Thích Bạch đứng dậy xoa xoa thái dương, đi đến bên giường nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say sưa. Nàng đúng là càng ngày càng lười, khuôn mặt như châu tròn ngọc sáng, đôi môi đỏ mọng, thỉnh thoảng lại chép chép miệng, hẳn là nàng mơ được ăn đồ ăn ngon chứ gì.
Thích Bạch nhịn cười, nàng mới dùng đồ ăn sáng chưa được bao lâu mà. Lúc hạ triều, Thích Bạch liền chạy về Vĩnh Thọ cung bồi nàng dùng bữa sáng, dùng xong Thích Bạch trực tiếp nắm tay nàng tản bộ đi đến Dưỡng Tâm điện. Tâm tư của hắn không nói thì ai cũng biết, chính là muốn Quý U ở bên cạnh bồi hắn. Lát sau Quý U đã không chịu được, nằm trên giường ngủ như đứa trẻ, Thích Bạch chỉ có thể cô đơn phê duyệt tấu chương.
Ánh nắng đầu hè ấm áp, Thích Bạch nghĩ là nên gọi nàng thức dậy dùng ngọ thiện được rồi, bằng không nàng nhất định sẽ ngủ đến xế chiều. Không cần nhiều lời về phương thức đánh thức nàng dậy, trực tiếp hôn lên môi nàng, cướp hơi thở của nàng, uyển chuyển triền miên, không cho nàng trốn thoát.
Thẳng đến lúc nghe nàng kêu lên nũng nịu, Thích Bạch mới buông tha cho Quý U, Quý U mơ màng mở mắt nhìn Thích Bạch đang đứng trước mặt, nàng cười ôn nhu nhìn hắn, đưa tay vòng qua cổ hắn, ngửa đầu hôn say đắm. Thích Bạch bị nàng lấy lòng, tay trái vuốt ve tóc nàng, cảm thụ hai tay nàng quấn quýt hắn, không xa rời, trong lòng mềm nhũn.
“U U, hiện giờ các bảo bảo không có động tĩnh.”
Lúc đầu Quý U không kịp phản ứng, mãi đến lúc tay Thích Bạch không thể thỏa mãn bằng việc chỉ ở ngoài trung y, hắn lại nỉ non những lời này bên tai nàng thì nàng mới hiểu ý của hắn.
Bởi vì tối qua các bảo bảo rất là hoạt bát nên dù lúc đó Quý U động tình nàng vẫn cự tuyệt hắn, chung quy thì các bảo bảo là chuyện quan trọng nhất, lúc đó Thích Bạch đã rất là ai oán rồi. Nay các bảo bảo không có động đậy, ý là có thể ân ái một lần rồi…
Thích Bạch không chờ Quý U trả lời đã vụng trộm kéo mở y phục của nàng, nhìn thân hình nở nang lại đang hô hấp dồn dập của nàng, hít thật sâu hương thơm chỉ thuộc về nàng, môi Thích Bạch dời từ cổ nàng xuống dần phía dưới. Quý U ôm Thích Bạch thật chặt cảm nhận sự nóng bỏng nhưng ôn nhu của hắn.
“U U thật ngoan, nàng không biết ta nhớ nàng đến thế nào đâu, chờ các bảo bảo đi ra rồi nàng phải bồi thường cho ta thật nhiều…”
Quý U mỉm cười, thở dài đầy ngọt ngào, nam nhân này thật là thích nũng nịu.
Nghe động tĩnh ở bên ngoài, Thích Bạch cũng không dừng lại, Hứa mama đem điểm tâm đặt lên bàn ở ngoại thất rồi lui ra ngoài. Hai chủ tử đều ở bên trong nội thất, dù có chuyện gì thì mấy nô tài như các nàng cũng không thể quấy rầy.
Thẳng đến khi Thích Bạch hôn hết toàn thân Quý U, bỏ đi áo ngoài chuẩn bị hảo hảo ân ái một phen thì nghe âm thanh ho khan của Tiểu Thịnh Tử truyền từ ngoại thất “Hoàng thượng, Lục thống lĩnh có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.”
Thích Bạch nhìn phản ứng dưới thân, mặt biến sắc, hắn yên lặng trong chốc lát rồi cắn răng nghiến lợi hô “Để hắn chờ đi!”
Quý U bóp nhẹ cánh tay của Thích Bạch “Chàng đi đi, lâu lắm đó…”
Thích Bạch thấy sắc mặt Quý U đỏ bừng liền dựa bên tai nàng than nhẹ “U U ngoan, lát nữa lại trở về thỏa mãn nàng, nàng nói đúng, lúc đó sẽ rất lâu…”
Quý U cười khẽ, đấm nhẹ vào ngực Thích Bạch, “Mau đi ra ngoài, chàng chỉ giỏi nói bậy, lát nữa ta muốn dùng xôi ngọt thập cẩm, lúc nãy vừa mơ thấy.”
Thích Bạch gật gật đầu, nói với Tiểu Thịnh Tử cho truyền Lục Viễn vào. Nhìn bộ dáng nũng nịu của tiểu nhân nhi, thầm than nàng chỉ biết đến ăn thôi, nhưng hắn làm gì dám nói ra. Lại hôn Quý U vài cái, điều chỉnh lại hơi thở, đắp chăn mỏng cho Quý U rồi mới lưu luyến không rời khoác áo choàng, cẩn thận đi ra khỏi nội thất.
Tâm tình của Lục Viễn rất không tốt… Một phần vì chuyện của muội muội, một phần vì công sự, lại thấy khổ vì phá hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng…
Lục Viễn ngẩng đầu thấy Hoàng thượng đã bước ra, đóng kín cửa nội thất rồi đen mặt ngồi lên long ỷ, lúc này Lục Viễn mới hồi thần.
Nghe nguyên nhân Lục Viễn đến đây, Thích Bạch nhíu mày.
Khó có khi nào Lục Viễn nghiêm túc như bây giờ.
“Ngươi nói rất có khả năng là Lý tướng biết ngươi đang điều tra chứng cứ phạm tội của bọn họ sao?”
Nghe câu hỏi của Thích Bạch, Lục Viễn gật đầu “Vâng, những chứng cớ thần điều tra được đều đã dâng lên Hoàng thượng, chưa từng để lại trong phủ. Nhưng trong vòng một tháng qua đã bị người ta đột nhập vào thư phòng hai lần, tuy đối phương duy trì nguyên trạng nhưng thần đã dựa theo lời phân phó của Hoàng thượng đặt một số dấu hiệu bí ẩn, chỉ cần có người động tới là thần sẽ phát giác được… Nhưng thần đoán bọn họ chưa biết thần nắm giữ, điều tra được bao nhiêu chứng cứ rồi.”
“Lý tướng có phát giác cũng không lạ, bởi vì hắn không biết mọi chuyện đã bại lộ bao nhiêu nên càng khủng hoảng, sốt ruột mới có thể phạm sai lầm chí mạng.”
“Thần chỉ sợ Lý tướng rất có khả năng…” Càng đến mùa thu càng nguy hiểm, con chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, Lý tướng khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, chứng cớ phạm tội không đủ để đánh bại hắn chỉ trong một lần, rất có thể hắn sẽ tìm người đến chịu tội thay.
Thích Bạch cũng nghĩ tới chuyện này, Thích Bạch không sợ hắn ta gấp, chỉ sợ hắn ta không có hành động gì. Chuyện mà Thích Bạch cần làm bây giờ là phòng bị, đợi hành động tiếp theo của Lý tướng.
Từ xưa đến nay người làm thừa tướng có quan hệ rất rộng với phần lớn triều đình, tuy Thích Bạch đã dần dần tước đoạt quyền lợi của thừa tướng nhưng lại không thể thu hồi toàn bộ về tay mình được. Một trong những nguyên nhân để thừa tướng tồn tại là ngăn chặn đế vương chuyên quyền. Bất quá lòng tham của Lý tướng quá lớn. Nếu hắn thật sự có hành động thì tốt, như vậy mới có thể một lưới tóm gọn hết đảng của hắn.
Lục Viễn nói xong công sự thì chần chừ muốn nói chút việc tư. Nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Viễn, Thích Bạch mở lời khuyên nhủ “Không biết nói thế nào thì đừng nói, mau chóng lui ra đi.”
“Khụ, thần biết Nhạc Dao vào cung rồi thì chính là nữ nhân của ngài, tất nhiên là thần sẽ không hỏi đến. Nếu…”
Lời của Lục Viễn còn chưa nói hết đã bị Thích Bạch cắt đứt “Lục Viễn, chuyện hậu cung trẫm không muốn nhiều lời, nếu Nhạc Dao không chạm vào vảy ngược của trẫm, trẫm sẽ giữ cho nàng một mạng, chỉ vì nàng là muội muội của ngươi. Trẫm sẽ không chạm vào nàng, hi vọng nàng có thể an phận đến lúc trẫm cho nàng xuất cung.”
Lục Viễn cảm kích nói “Tạ Hoàng thượng ân điển.” Như vậy là đủ rồi, người làm ca ca như hắn đã hết lòng giúp đỡ, rồng có vảy ngược của rồng, đụng vào nhất định sẽ chết, vảy ngược của Hoàng thượng chỉ có thể là Tích tiệp dư, bản tính của Nhạc Dao không xấu,
nhất định sẽ không hại người khác. Như vậy là hắn yên lòng rồi…
Thích Bạch thở dài nhìn bóng dáng Lục Viễn đang xa dần, nếu Lục Nhạc Dao không ở trong cung thì Thích Bạch nhất định sẽ nói cho Lục Viễn biết Thích Bạch hắn chỉ có một nữ nhân duy nhất là U U, sẽ không để ý đến người nào khác.
Nhưng Lục Nhạc Dao đã nhập cung rồi, Lục Viễn là ca ca của Lục Nhạc Dao là chuyện không thể quên được, Lục Viễn sẽ không để mặc nàng. Nếu nói cho Lục Viễn tin tức này, khó đảm bảo hắn sẽ không nói cho Lục Nhạc Dao biết, vì hắn muốn cho Lục Nhạc Dao hoàn toàn hết hy vọng.
Lục Nhạc Dao ở trong hậu cung thâm sâu như biển, chỉ cần vô ý hoặc cố tình đem tin tức này truyền khắp hậu cung, lại liên kết với triều đình, bao nhiêu đả kích ngấm ngầm hay công khai, âm mưu quỷ kế, bất cẩn, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn không tìm hiểu không có nghĩa là hắn không hiểu rõ về hậu cung, ít nhất vì U U nên hắn phải hiểu rõ. Một đời của những nữ nhân này phải cầu sủng ái, cầu quyền thế địa vị, ôm hy vọng với tương lai mới không hành động thiếu suy nghĩ, nếu các nàng biết bản thân không chiếm được thì…
Cho nên hắn chỉ có thể giấu Lục Viễn, nếu Lục Nhạc Dao an phận, hắn cũng sẽ dựa vào tình nghĩa lúc còn nhỏ với Lục Viễn, sắp xếp để nàng xuất cung.
Hắn biết, còn có nhiều cách khác để bảo vệ U U nhưng hắn không chọn lựa, hắn không muốn sủng ái bất cứ người nào, cho dù chỉ là ngoài mặt, là tạm thời. Hắn cho nàng ba ngàn sủng ái, nhưng cũng rước cho nàng vô vàn oán hận, đây là chuyện hắn cảm thấy có lỗi với U U nhất, giờ điều hắn có thể làm chính là yêu nàng thật sâu sắc, cẩn trọng bảo hộ nàng.
Hắn đã không thể buông tay, đợi đến lúc mọi bụi trần lắng xuống, hắn sẽ cho nàng một nơi an lành.
“Két” Thích Bạch nhìn một viên cầu nho nhỏ trắng nõn đang từ từ đi đến chỗ hắn.
“Sao chàng lại cau mày? Sự tình rất nghiêm trọng sao?” Quý U đợi ở bên trong một lát, đợi yên tĩnh mới đi ra.
Quý U vòng ra sau lưng Thích Bạch, giúp hắn xoa xoa thái dương, Thích Bạch thoải mái nhắm hai mắt lại “Không có gì nghiêm trọng, sao nàng lại không ngủ thêm một lát đi.”
“Chàng là người đã đánh thức ta dậy đó, ta không muốn ngủ nữa, muốn chờ dùng ngọ thiện.”
Thích Bạch không để ý đến lời oán giận của Quý U, chỉ cười cười nói “Đợi lát nữa ta phân phó Tiểu Thịnh Tử chuẩn bị xôi ngọt thập cẩm cho nàng, đặt tên cho các bảo bảo là Tiểu Đoàn Tử đi, cả ngày chỉ đòi ăn này đó thôi.”
“Này, chàng làm phụ hoàng sao lại có thể đặt tên hời hợt như vậy? Tiểu Đoàn Tử là tên của một bảo bảo thôi, không phải hai. Hay là đặt Đoàn Đoàn và Mễ Mễ?”
Thích Bạch trầm mặc, hắn chỉ đùa nàng thôi, vạn nhất là tiểu hoàng tử, hắn không dám tưởng tượng đến cảnh tượng Hoàng đế tương lai được gọi là Đoàn Đoàn hay là Mễ Mễ đâu…
“Có phải là chàng không thích cái tên ta đặt cho các bảo bảo hay không? Nhũ danh thôi mà, ta chỉ cảm thấy hiện tại ta ăn nhiều như vậy nhất định là do các bảo bảo thích ăn, gọi như vậy cho có ý nghĩa…” Ngữ khí của Quý U tràn đầy ủy khuất.
Thích Bạch nghe Quý U nói vậy thì cuống quýt trấn an “Được được được, rất tốt, rất dễ nghe, gọi như vậy đi. Bảo bối của ta thật là lợi hại.”
Quý U ôm cổ Thích Bạch, hôn lên mặt hắn “Chàng thật tốt.”
Thích Bạch ôm Quý U vào lòng, bế nàng vào nội thất làm tiếp chuyện lúc nãy bị cắt đứt, chỉ cần Quý U cao hứng thì hắn làm gì cũng được…
Vì thế tên của tiểu Hoàng đế tương lai cứ như thế bị một mẫu thân không biết chừng mực cùng một phụ thân không có cốt khí ấn định xong xuôi.
-------Ta là đường phân cách Tiểu Đoàn Tử---- -----
Lục Viễn ra ngoài Dưỡng Tâm điện liền thấy Lục Nhạc Dao đang đứng dưới tàng cây nói chuyện với cung nữ bên người.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thiếu nữ nở nụ cười ngây thơ xinh đẹp, thập phần khả ái.
“Ca ca…” Lục Nhạc Dao thấy Lục Viễn đi ra, vội vàng chạy tới tìm hắn, thật vất vả mới gặp được Lục Viễn, chắc chắn là Lục Nhạc Dao không cam lòng cứ như vậy rời đi rồi.
“Làm sao?” Thái độ của Lục Viễn vô cùng lạnh nhạt, cũng không dừng bước, đi về hướng cửa cung.
Lục Nhạc Dao sửng sốt, dường như không ngờ ca ca sẽ đối đãi với nàng như vậy. Trong nháy mắt, nàng đã nức nở nói “Ca ca không nhớ muội sao? Muội rất nhớ ca ca, nhớ mẫu thân…”
“Vậy để ca ca mang muội về nhà.” Lục Viễn cực lực khắc chế mình không nên bị nước mắt của muội muội làm động lòng, nếu quả thực nhớ nhà như vậy, ở trong cung cũng không sống tốt thì sao muội ấy không chịu rời đi?
Lục Nhạc Dao nghẹn lời, chỉ có thể dùng âm thanh nghẹn ngào thay đổi đề tài “Hôm nay ca ca đến tìm Hoàng thượng có chuyện quan trọng gì sao?”
“Là công sự, muội không cần tiễn ta, cứ ở trong cung chiếu cố bản thân thật tốt là được, nhớ rõ là phải an phận!” Lục Viễn bỏ lại những lời này rồi bước đi thật nhanh.
Một bụng suy nghĩ của Lục Nhạc Dao đều không bày tỏ được, nàng đâu có muốn tiễn Lục Viễn, nàng muốn hắn giúp nàng thôi…
Bên má Lục Nhạc Dao ướt át, ánh mắt dần dần trở nên thâm độc, Hoàng thượng không gặp nàng, Hoàng hậu coi thường nàng, Tích tiệp dư không cần nàng, Vũ thục nghi châm chọc nàng, nay đến ca ca cũng không giúp nàng… Mọi người đều muốn giết chết nàng sao?
Đều tại Tích tiệp dư! Nếu không phải Tích tiệp dư thì Thích ca ca sẽ không đối xử hờ hững với nàng như vậy, nàng vẫn sẽ là người có sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Thích ca ca, người trong hậu cung sao dám coi thường nàng! Trong hậu cung này nàng sẽ không gặp chút gian nan, làm gì cũng không sai! Nếu không có Tích tiệp dư thì tốt rồi…
Châu nhi nhìn vẻ mặt hung ác của chủ tử thì hoảng sợ cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com