Đệ thập ngũ chương
Chỉ xuất kiếm mà thôi công lực đã cao như vậy, Mạc Phi Trần không khỏi cảm thán giang hồ đúng là nơi hang hổ đầm rồng a!
Rất nhanh người nọ liền ngự khí vi kiếm, một đạo bạch quang đảo qua, võ công Mạc Phi Trần dù chỉ nhị lưu nhưng khinh công lại tính nhất lưu, thân thể ngả về phía sau, dưới chân thi triển cước pháp "Thừa phong" mà đạo kiếm khí kia lại quét đổ một loạt mái hiên các phòng ốc, kiếm khí để lại một hố sâu dưới mặt đất.
"Tiểu hầu tử, ngươi đi theo ta từ kỹ viện sao?" đối phương dựa vào góc tối nơi vách tường, trong bóng đêm có thể nhận ra nét cười trên khóe miệng.
"Vu sư huynh....." Mạc Phi Trần gọi một tiếng, muốn tiến lên.
"Bảy năm không gặp cho ta xem lại hầu tử ngươi có tiến bộ gì không." Nói xong, thân hình đối phương chợt lóe, một đạo kiếm khí phá phong mà đến, Mạc Phi Trần huy kiếm qua, chuôi kiếm chấn động khiến cổ tay hắn run lên, chỉ đành lặng lẽ dụng chân khí đề phòng kiếm phong phía trên, cổ tay linh động không ngừng chống lại kiếm khí của Vu Cấm.
"Kiếm pháp so với ta đã khá hơn rồi, thật sư là Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương xem (không gặp ba ngày, phải nhìn bằng con mắt khác, tiến bộ hơn) Chính là.... Thiếu một chút khí phách!"
Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí khai sơn phá thạch mà đến, Mạc Phi Trần tùy kiếm xoay người tránh được, giây tiếp theo cổ tay bị Vu Cấm bắt lấy, một tay chạm đất.
Mạc Phi Trần té nhưng không có cảm giác đau, nguyên lai Vu Cấm đã kịp chặn hông hắn, để chính mình té xuống đất.
Một tay Vu Cấm đặt trên cổ hắn, nhưng không dùng lực, "Gặp địch nhân không thể mềm lòng, ngươi xem nếu gặp phải người khác đầu ngươi đã bị rơi xuống rồi!"
Mạc Phi Trần còn chưa lên tiếng, trong không khí truyền đến rung động mạnh, một đạo kiếm khí sắc bén phá phong lao thẳng đến trán Vu Cấm.
Hắn nghiêng người buông Mạc Phi Trần ra, đứng thẳng lên.
"Kiếm khí thật lợi hại a."
Quân Vô Sương phi thân đến, một tay kéo Mạc Phi Trần khỏi mặt đất, "Nguyên lại là Vu hộ pháp của Kính Thủy giáo, cửu ngưỡng đại danh (ngưỡng mộ đại danh đã lâu, để thế cho hay =)))"
Vu Cấm cười cười, "Sớm nghe đệ tử Tú Thủy cung nhan sắc hơn người, hôm nay vừa thấy, chỉ nam đệ tử đã như thủy linh, thật sự làm cho người ta xuân tâm khó nhịn a!" (Anh, cái tật nói bậy của anh di truyền cho em Trần đúng không?)
Quân Vô Sương trên mặt nhìn không ra tức giận, thanh âm nói chuyện cũng lạnh như băng, khẽ nghiêng mặt, mi mắt cùng hai má liền thành một đường có vài phần lưu sướng mĩ cảm, "Vị này là Mạc sư đệ của Côn Uẩn sơn trang, lần đầu tiên rời sơn trang nếu có gì đắc tội Vu hộ pháp, mong ngài lượng thứ!"
Mạc Phi Trần cuối cùng hiểu được Quân Vô Sương lo lắng cho mình nên ra đây, nhìn thấy Vu Cấm kháp trụ cổ mình còn tưởng rằng hắn muốn lấy mạng nhỏ này.
"Quân sư huynh...."
Không đợi Mạc Phi Trần mở miệng giải thích Vu Cấm đã lên tiếng trước, "Không sao không sao, ta cũng lượng thứ hắn hơn mười năm rồi, thêm lần này cũng không sao."
Nói xong liền rời đi, "Phi Trần, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau còn gặp lại."
Mạc Phi Trần không nói gì, chỉ lặng lặng ngửa đầu nhìn hắn rời đi.
"Lá gan ngươi thật không nhỏ! Thế nhưng giám theo dõi hộ pháp dị giáo!" Quân Vô Sương đánh một cái trên đầu hắn, đưa hồn phách hắn đang theo Vu Cấm kéo trở về.
"Nương a! Ngươi dùng khí lực lớn như vậy, muốn đánh ngu ta a!?"
"Ta là sợ ngươi chết thế nào cũng không biết đó!" Quân Vô Sương trắng mắt liếc hắn.
"Vu Cấm trước kia là sư huynh của ta, vừa rồi chỉ là đánh chơi chút thôi, hắn mới không muốn lấy mạng của ta." Mạc Phi Trần thân thủ bắt lấy cổ tay Quân Vô Sương, nói: "Chẳng qua một kiếm kia của ngươi thực suất! Ta vốn nghĩ 'Thúc Tâm kiếm' nghe thật giống nữ nhân, không nghĩ tới lại lợi hại như vậy!"
Thần sắc Quân Vô Sương bỗng nhiên biến đổi, ôm cánh tay đôi mắt toát ra một cỗ phong lưu lãng tử, "Mạc sư đệ, ngươi luôn miệng nói hoài nghi ta là nữ nhân, rồi lại nói kiếm khí của ta tên giống nữ nhân. Xem ra nếu ta không chứng minh cho ngươi thấy một chút không được rồi!"
Mạc Phi Trần bị hắn nói bỗng nhiên sợ hãi, từng bước từng bước lùi về trong hẻm nhỏ phía sau.
"Không cần chứng minh! Không phải hôm nay ta đã sờ qua của ngươi sao? Ngươi là nam nhân!" Mạc Phi Trần phe phẩy tay, vốn định cùng Quân Vô Sương tán gẫu một chút không nghĩ mình mở miệng liền nói bậy, sự thật chứng minh mấy tên đệ tử chính phái không phải ai cũng có tâm tư rộng rãi như trong tiểu thuyết võ hiệp a.
"Kia ngươi đã biết ta là nam nhân, nhưng ta càng nhìn ngươi càng giống nữ hài tử. Nghe nói đệ tử Côn Uẩn sơn trang đều là nam, không phải ngươi cải nam trang trà trộn vào chứ? Ngươi đối với vị Vu sư huynh kia tâm tâm niệm niệm, có phải là thích hắn rồi không?"
Mạc Phi Trần trừng mắt nhìn hắn, hai tay đặt trên vai đối phương, ha ha cười lên, "Quân sư huynh, ngươi không nên đặt mục tiêu làm cung chủ Tú Thủy cung, mà nên đi làm tiểu thuyết gia đi a!"
Không nghĩ tới Quân Vô Sương lại rướn người tới phía trước, đầu lưỡi đẩy vào miệng hắn, tiện đường hôn trụ.
Mạc Phi Trần không khỏi cả kinh, muốn đưa tay đẩy ra nhưng bàn tay đối phương lại dán trên hông, đưa hắn đẩy lùi về sau, lòng bàn tay sử dụng mấy phần nội lực làm Mạc Phi Trần khó có thể dãy dụa.
Sau lưng chạm đến tường đá, Quân Vô Sương nghiêng mặt, cách hắn hôn cùng người ngoài nhìn vào không giống nhau, vừa là điên cuồng nhiệt liệt, vừa có một loại dục vọng chiếm giữ. Mạc Phi Trần vừa bị đè lên tường hung hăng hôn sâu, hai tay đối phương di chuyển tới bên đùi, một tay nhấc hắn lên làm hai chân hắn quấn lấy bên hông Quân Vô Sương, bàn tay di chuyển đến cặp mông mạnh mẽ vuốt ve, ngón tay tựa hồ muốn dung hòa bên trong cơ thở Mạc Phi Trần.
Mau tắt thở a!
Ngón tay Mạc Phi Trần sử dụng nội lực bắn tới bả vai Quân Vô Sương, đối phương bị chấn động rốt cuộc phải buông ra. Mạc Phi Trần mạnh mẽ hô hấp, hai chân vẫn vắt ngang hông Quân Vô Sương, người kia khẽ cúi đầu nhìn hắn, tựa hồ muốn tiếp tục hôn.
"Không được! Không được! Ngạt thở chết người a!"
Quân Vô Sương lui về sau nửa bước, làm hai chân Mạc Phi Trần có thể bỏ xuống nhưng hai tay vẫn đặt bên tai hắn, cười rộ lên âm thanh càng mang chút phong tình, "Ngươi nói, ta có phải nam nhân hay không?"
"Ngươi là nam, ngươi là nam!" Mạc Phi Trần chạy nhanh gật gật đầu, tuy trước kia lúc cùng các sư huynh đệ tắm rửa cũng cùng bọn họ chơi đùa, nhưng không hề khoa trương giống hôm nay a.
Quân Vô Sương chỉnh lại cổ áo Mạc Phi Trần, kéo hắn ra khỏi hẻm nhỏ, "Ngươi cũng là nam nhân, cho nên cũng phải phân rõ ràng một chút."
"Cái gì?" Mạc Phi Trần mơ hồ không hiểu Quân Vô Sương muốn nói đến chuyện gì.
"Ta thấy ngươi đối Vu sư huynh rất tốt, nhưng dù ngươi đợi chờ thế nào hắn cũng sẽ không quay trở lại Côn Uẩn sơn trang. Không bằng tiêu sái một chút, buông tha hắn đi."
Mạc Phi Trần nghe hiểu được ý hắn, gật gật đầu nói: "Cám ơn ngươi Quân sư huynh."
"Vậy.... ngươi còn muốn trở về sương phòng kia ngủ không?"
"Trở về, đương nhiên phải về! Không phải ngươi còn đưa dư một lượng bạc sao!"
Quân Vô Sương nhìn bóng dáng hắn
Trở lại sương phòng, Mạc Phi Trần ôm chặt một cái chăn, nói lời chính nghĩa: "Quân sư huynh, ta biết ngươi tuyệt đối là một nam tử hán, cho nên buổi tối cũng không cần sờ sờ hôn hôn ta để chứng minh!"
Quân Vô Sương liếc mắt xem thường, xoay người chuẩn bị ngủ, "Ngươi này bộ dáng hầu tử, sáng mai ta dùng ngươi súc miệng!" (Ca bỉ quá đi >"<!!!!)
"Thiết, ta lại không bảo ngươi thân ta, ngươi thân một cái liền hôn, đem đầu lưỡi tiến đến làm gì....." Mạc Phi Trần muốn bật dậy đã bị đối phương giữ chặt.
"Nếu ngươi còn nói lung tung, ta liền lôi đầu lưỡi ngươi ra!"
Mạc Phi Trần chạy nhanh ngậm miệng mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Quân Vô Sương gọi Mạc Phi Trần thức dậy muốn đem hắn về khách điếm cùng các sư huynh đệ hội họp.
Đi thêm một ngày, buổi tối hôm đó đã tới Mộc Vân sơn trang.
Đến khi Mạc Phi Trần nhìn thấy sơn trang kia không khỏi sững sờ.
Sơn trang vốn gọi "Mộc Vân", Mạc Phi Trần còn tưởng phải kiến tạo trên đỉnh núi, bị mây mù bao phủ mới tên là "Mộc Vân sơn trang". Ai ngờ nó lại được xây trên mặt đất bằng phẳng, bởi vì sơn trang nằm trong Mộc Vân trấn nên liền gọi "Mộc Vân sơn trang". Xem ra Lạc Liên Vân chính là một nữ nhân không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng diện tích sơn trang lại lớn ngoài dự kiến. Nghĩ đến lần này võ lâm nhân sĩ tham gia đại hội không một ngàn cũng phải tám trăm, chưởng môn các môn phái đều được sắp xếp tại biệt viện, mà đệ tử từng phái phân chia hai người một phòng, cơm áo ngủ nghỉ đều được an bài thỏa đáng, điều này làm Mạc Phi Trần không khỏi tán dương tài lực Mộc Vân sơn trang. ( Nhà chồng đó em, ham hố thì ở lại cho ãnh nuôi =)))
Mạc Phi Trần cùng Lý Độ ở chung một phòng. Hai người một phát nhảy ngay lên giường, phát ra một trận cảm thán: "Cuối cùng cũng có thể ngon giấc!"
Buổi tối còn có một bữa yến tịch. Mạc Phi Trần theo Văn Thanh Viễn tham dự nhìn thấy đại sảnh để trăm bàn mỹ thực, cững cả lưỡi.
Một vị nam tử mặc trường bào hôi sắc (màu xám) đi tới, Văn Thanh Viễn hành lễ, "Kiến quá Ôn trang chủ."
Người này chính là Ôn Tiềm Lưu sao?
Mạc Phi Trần không khỏi giương mắt cẩn thận dò xét. Người này diện mạo bình thường, lại làm cho người ta cảm thấy thực thanh nhã, đặc biệt bên hông đeo ngọc trụy, nổi bật trên nền áo xám, giống như điểm nhấn lại không hề chói mắt.
"Đã lâu không gặp, Văn trang chủ. Thỉnh nhập tịch!" Ôn Tiềm Lưu cùng Văn Thanh Viễn sóng vai mà đi, ngôn ngữ bình hoãn, thực không có loại ngữ khí sắc bén của võ lâm danh môn.
"Vốn nghĩ có thể may mắn gặp được Hà Uẩn Phong Hà tiền bối, xem ra nguyện vọng của ta không thực hiện được rồi a!"
"Sư tổ đã không muốn lại đặt chân lên giang hồ nữa, chỉ muốn tại sơn trang sống nhàn nhã qua ngày, thỉnh Ôn trang chủ lượng thứ."
"Đúng vậy, Hà tiền bối đã trải qua biết bao thị phi trong chốn võ lâm, hôm nay nếu tại giang hồ cũng sẽ không thấy được mỹ sự."(ý nói ảnh xem nhiều rồi, nhìn nữa cũng chẳng còn thấy gì hay, hoặc là giang hồ bây giờ, đã không còn mỹ sự!)
Ôn Tiềm Lưu đưa bọn họ đến gần Tú Thủy cung, cách đó không xa còn có một đám hòa thượng.
Lúc này Quân Vô Sương ngồi trong tịch gian, nghiễm nhiên là bộ dạng ôn nhuận như ngọc.
Tiểu tử, ngươi thay mặt nhanh thật!
Mạc Phi Trần nghiêng mặt nhìn về phía đám hòa thượng, trong đó có một người từ mi thiện mục (mi mục từ bi, thiện lương), năm, sáu chục tuổi, thiền trượng tựa vào cây cột bên cạnh. Rất nhiều người đối hắn thi lễ, mà ai cũng đều rất tôn kính, đến Ôn Tiềm Lưu trước khi nhập tọa cũng hướng hắn hành lễ.
Mạc Phi Trần cảm thấy, người kia nhất định là Định Thiện tự – Vô Lượng thiền sư, một trong mười đại danh kiếm của võ lâm.
Nhìn lại bốn phía, Mạc Phi Trần có chút thất vọng, trong những người này, hắn không hề thấy người của Kính Thủy giáo, càng không thấy bóng dáng Vu Cấm. Còn tưởng có thể thừa dịp hội ngộ tại đây, cùng Vu đầu gỗ uống chén rượu.