Phi Trần

Chương 41


trước sau



Đệ tứ thập nhất chương


"Phi Trần mất tích." Lục Khinh Mặc ngồi trên bàn, một chân gác lên, chân còn lại buông lỏng tự nhiên, thon dài mà hữu lực.


Ngón tay Quân Vô Sương khẽ run, chậm rãi xoay người lại, "Ngươi... vừa nói cái gì?"


"Giả bộ làm gì, chẳng lẽ không phải là ngươi bắt hắn đi rồi?" Lục Khinh Mặc giễu cợt, sườn mặt góc cạnh tựa núi non trùng điệp.


"Hắn không phải theo bên cạnh Hà Uẩn Phong sao?" thanh âm Quân Vô Sương đã hơi run rẩy, "Có phải Hà Uẩn Phong đã sớm lạc mất hắn, cho nên yến tiệc lần này không thấy hắn?"


Lục Khinh Mặc tinh tế đánh giá Quân Vô Sương, nhìn hắn lao ra cửa tựa hồ muốn đi tìm Hà Uẩn Phong.


Lục Khinh Mặc tiến đến giữ hắn lại, "Quân giáo chủ, ta không thể không nhắc nhở ngươi, hiện tại nếu ngươi muốn đi tìm Hà Uẩn Phong, hắn sẽ đem đầu ngươi chặt xuống."


Quân Vô Sương nhìn qua ý cười trên môi Lục Khinh Mặc, nổi điên đem y đẩy ra, "Ta cũng nói cho ngươi biết, ta hiện tại cũng muốn chặt đầu hắn!"


Nhìn Quân Vô Sương rời đi, Lục Khinh Mặc nhăn mi.


Nửa thật nửa giả, thật khó phân biệt. Cuối cùng có phải ngươi đem Phi Trần bắt đi không?


Hà Uẩn Phong đóng cửa ngồi yên trong phòng, hai tay chống đầu, trên bàn là hai con châu chấu cỏ.


Đến khi kiếm khí Thúc Tâm kiếm liều lĩnh cùng điên cuồng tức giận phá cửa vào, Hà Uẩn Phong nhìn lại châu chấu trên bàn, lúc này mới xuất kiếm.


Nháy mắt kiếm khí va chạm, ghế ngồi của Hà Uẩn Phong lùi về chừng ba bước, mà Quân Vô Sương cũng bị đánh lui lại hơn chục bước.


Ôn Tiềm Lưu nghe tin chạy tới, nhưng hắn chỉ nhìn thấy được gian phòng Hà Uẩn Phong ở ầm ầm sụp đổ.


Bên trong bụi mù, Hà Uẩn Phong ngồi yên trên ghế, nhìn Quân Vô Sương trước mắt.


"Hắn không phải ở cạnh ngươi sao? Hiện giờ hắn ở đâu?" Quân Vô Sương tựa hồ muốn tiếp tục xuất kiếm bị Ôn Tiềm Lưu ngăn lại.


"Quân giáo chủ! Nơi này là Mộc Vân sơn trang của ta, không phải Kính Thủy giáo!" Ôn Tiềm Lưu bóp chặt ngón tay Quân Vô Sương, nội lực hùng hậu xuất ra phong tỏa kinh mạch không cho hắn xuất kiếm.


Lục Khinh Mặc cũng chắn trước mặt Hà Uẩn Phong, "Quân giáo chủ, ta biết ngươi lo lắng cho Phi Trần, nhưng hiện tại nếu ở đây trách cứ Hà Uẩn Phong không chiếu cố tốt hắn, không bằng ngẫm lại nên như thế nào tìm được hắn! Hơn nữa Phi Trần đã không còn là tiểu hài tử!"


Quân Vô Sương cứng lưỡi, bàn tay nắm thành đấm, tay áo vung lên, một đạo đường cong tinh tế hiện ra.


Ôn Tiềm Lưu nhìn hắn giận dữ rời đi, nói với Lục Khinh Mặc, "Niên kỷ Quân Vô Sương cùng lắm chỉ hơn hai mươi, tu vi nội công hiện giờ nếu xếp vào Thập đại danh kiếm, có lẽ còn ở hàng đầu."


"Chỉ mong hắn sẽ không bước theo con đường của Văn Hân." Lục Khinh Mặc thở dài.


Hà Uẩn Phong chậm rãi đứng lên, "Đúng là hắn sao?"


"Rất khó nói. Xem biểu hiện hôm nay của hắn, tựa hồ đối với sự mất tích của Phi Trần cũng thực hoảng sợ. Nhưng Quân Vô Sương hỉ nộ khó phân, ta cũng không dám khẳng định."


Giờ phút này, Lãnh Ngọc Phương mang theo thủ hạ đã về tới Kính cốc.


Nàng xốc màn xe, dập lư hương trong xe, cõng Mạc Phi Trần ra.


Kính cốc nằm giữa núi non trùng điệp bao quanh, mười hai ngọn núi bảy cốc, Kính cốc chính là một trong số đó.


Lãnh Ngọc Phương đi qua chính điện kính thủy giáo, đi vào bên trong một sơn cốc khác.


Sơn cốc này thông với kính cốc bằng một địa đạo, bốn phía sơn cốc đều là vách núi thẳng đứng.


Trong sơn cốc có một thủy đàm, nước hồ xanh biếc cây cối vờn quanh, một gian phòng nhỏ xây trên thủy đàm.


Gian phòng tuy không lớn, nhưng đồ dùng bên trong lại tao nhã xa xỉ.


Mạc Phi Trần bị đặt trên giường giữa phòng, hắn hơi nhíu mày, dường như tỉnh lại.


Lãnh Ngọc Phương điểm huyệt đạo hắn, đi tới trước bàn, đốt lư hương, sau đó đẩy cửa rời đi.


Một ngày sau, Quân Vô Sương về tới Kính Thủy giáo, Lãnh Ngọc Phương tự mình nghênh đón.


"Người đâu?" Quân Vô Sương vừa về tới liền đi thẳng tới phòng mình, khởi động cơ quan đi vào địa đạo.


"Thuộc hạ đem hắn đưa vào phòng, sợ hắn tỉnh lại làm loạn nên đã làm hắn tiếp tục ngủ."


"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phái đệ tử đi tìm tung tích Mạc Phi Trần."


"Giáo chủ? Hắn...."


"Lãnh cô cô, ta kêu ngươi phái người đi tìm, ngươi làm đi." Quân Vô Sương nhướn mày, hắn biết Lục Khinh Mặc không hề tin mình, "Nếu bên ngoài biết Mạc Phi Trần đang ở chỗ ta, đừng trách ta không nhớ tới phụ tử tình thâm, làm một số việc với Văn Hân."


"Thuộc hạ biết." Lãnh Ngọc Phương cúi đầu cáo lui, nàng biết Quân Vô Sương giả vờ phái người đi tìm Mạc Phi Trần là vì muốn đánh lừa bọn người Hà Uẩn Phong.


Đi ra mật đạo, trước mắt trong lành thoáng đãng, Quân Vô Sương nhìn gian phòng nhỏ trong đầm nước kia, bước nhanh tới, đến khi ngón tay đụng tới cửa gỗ, run rẩy không biết phải đẩy cửa thế nào.


Dùng sức nắm chặt tay, đẩy cửa ra, nhìn thấy Mạc Phi Trần đang nằm trên giường tựa hồ đã ngủ rất lâu.


Quân Vô Sương dập lư hương gây mê, mở cửa sổ ra, hương vị cây cối tươi mát liền tràn ngập.


Cổ họng Mạc Phi Trần phát ra tiếng nỉ non, rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiêu khích đến tâm thần người khác. Quân Vô Sương ngồi bên giường, đưa tay vuốt ve lông mày hắn, rốt cuộc kìm nén không được nghiêng người, một lần lại một lần hôn lấy chóp mũi hắn, hai má rồi môi. Mạc Phi Trần cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, vung tay, cổ tay lại bị nắm, tuy rằng vẫn mê man, hắn vẫn cố gắng mở mắt, nhìn thấy chóp mũi tinh xảo, cùng với đôi môi mang hơi thở nam tính tao nhã.


Không phải Hà Uẩn Phong!


Ý nghĩ này khiến Mạc Phi Trần nhất thời thanh tỉnh.


Đối phương đeo diện cụ bạc, hắn nhớ rõ đã từng thấy qua, "Quân... Quân Vô Sương!"


"Ngươi đã tỉnh, Phi Trần." Đối phương nở nụ cười, có chút tà mị, lại mang theo hương vị yên lòng.


"Sao lại là ngươi?" Mạc Phi Trần nhíu mi, cố gắng nhớ lại, đầu óc vẫn cảm giác mơ hờ như trong sương mù, lúc trước, hắn nhớ mình cố ý để Lý Bích Liễm mang đi, chính là muốn nhìn xem nàng dở trò gì. Sau đó Lý Bích Liễm nói với mình.... Một bí mật khiến người khác không thể nào tin được, đúng rồi! Mình cần phải nhanh chóng báo cho Hà Uẩn Phong, nếu Ôn Tiềm Lưu thực sự như thế, hiện tại lấy lại Thiên Vân kiếm vẫn còn kịp!


Mạc Phi Trần vừa định xuống giường, đã bị Quân Vô Sương kéo lại, "Ngươi muốn đi đâu?"


Hất tay hắn ra, Mạc Phi Trần đi về phía cửa, "Ta muốn đi đâu không mướn ngươi xen vào!"


Đẩy cửa ra nhìn, dưới ánh mặt trời hiện lên thủy đàm xanh biếc cùng màu nước xanh giao nhau, chung quanh rừng xanh bao phủ, bên ngoài là trời xanh cao xa cùng vách núi thẳng đứng.


"Nơi này là chỗ nào? Nơi này không phải Mộc Vân sơn trang!" Mạc Phi Trần vẫn choáng váng, lấy tay vịn chặt khung cửa nhìn về phía Quân Vô Sương đã sớm thu lại ý cười, hắn chợt nhớ tới Lý Bích Liễm tựa hồ bị Lãnh Ngọc Phương giết chết, mà mình cũng bị một loại lưới kỳ quái bao vây, sau đó hình như Lãnh Ngọc Phương đem mình bắt đi.


"Nơi này đương nhiên không phải Mộc Vân sơn trang, bởi vì ngươi đang ở Kính Thủy giáo." Thanh âm Quân Vô Sương thật ôn nhu, nhưng lại có loại cảm giác áp bách vô hình.


"Ngươi đem ta tới Kính Thủy giáo làm gì?" Mạc Phi Trần cảnh giác, chân khí theo kiếm chủng ngưng

tụ ở đầu ngón tay, chỉ cần Quân Vô Sương động thủ, mình có thể lập tức xuất kiếm.


"Cùng ta chứ sao." Quân Vô Sương chậm rãi đi tới, "Ngươi là người của ta."


Mạc Phi Trần lắc đầu, nụ cười mang theo vài phần châm chọc, "Quân giáo chủ, ngươi không phải đang nói đùa chứ? Ta cũng không phải nữ nhân, cùng ai ngủ liền phải gả cho người đó. Như vậy ta đây phải gả cho nhiều người nữa." (em nói câu này 2 ý nha~~~ __'''___)


"Còn ai chưa cùng ngươi ngủ? Hà Uẩn Phong, hay là Lục Khinh Mặc?" Quân Vô Sương tới gần, Mạc Phi Trần bị hắn nhìn đến khó thở, theo bản năng lùi về sau từng bước, phía sau là bậc thang, thiếu chút nữa trượt chân té xuống.


Quân Vô Sương vươn tay kéo hắn lại, Mạc Phi Trần lại hất hắn ra, té vào đầm nước. Quân Vô Sương đứng ở cửa nhìn Mạc Phi Trần từ trong nước thò đầu ra.


"Thật tốt a! Thêm một lần ngươi cho ta xuống nước!" Mạc Phi Trần xoay người bơi về phía bờ, Quân Vô Sương trực tiếp bước chân xuống nước, đưa hắn xách khỏi đầm, tựa như xách một con chuột ướt.


Lên bờ, Mạc Phi Trần lại hất hắn ra, "Đa tạ Quân giáo chủ giúp ta đứng lên!"


"Phi Trần, Phi Trần!" Quân Vô Sương cầm cổ tay kéo hắn vào trong ngực mình ôm chặt lấy, mặc cho Mạc Phi Trần khóc lóc om sòm ăn vạ thậm chí ngồi xổm trên đất không thèm đứng dậy, hắn vẫn không buông tay, "Ngươi giận ta sao, giận ta đem ngươi bỏ lại Định Thiền tự?"


Mạc Phi Trần liếc mắt, không thèm để ý hắn.


"Ngươi là đệ tử Côn Uẩn sơn trang, ta thật không nghĩ tới Vô Lượng Thiền Sư sẽ đả thương ngươi, hơn nữa Lãnh Ngọc Phương lại đáp ứng ta sẽ dẫn ngươi đi cùng."


Đúng vậy a, đúng vậy a, Lãnh Phó giáo chủ của ngươi lấy ta chắn kiếm của Vô Lượng Thiền Sư đó.


"Đừng giận ta được không?" Thanh âm Quân Vô Sương tràn ngập sủng nịch, môi hôn lên gáy hắn.


Mạc Phi Trần nhất thời rụt cổ lại, "Ngươi đừng nơi nơi loạn thân nữa! Ngày đó tại khách điếm ta là nghĩ sư phụ ngươi gặp nạn, ngươi lại tội nghiệp khóc lóc nên mới để yên! Sau này thì đừng hòng!"


Hắn càng giãy dụa, Quân Vô Sương càng hôn mạnh hơn, thậm chí bắt đầu vuốt ve, Mạc Phi Trần có chút rụt rè, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"


"Ta rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi biết rõ ta thích ngươi, ta muốn ngươi ở cạnh ta!" Quân Vô Sương rống lên.


"Ngươi yêu ta thích ta, ta phải thích lại ngươi sao?" Thanh âm Mạc Phi Trần cũng đề cao lên, "Ta con mẹ nó ngay cả ngươi là ai cũng không biết! Giáo chủ Kính Thủy giáo? Nhi tử của Văn Hân? Ngươi yên phận ở Tú Thủy cung chính là vì muốn lấy cái chìa khóa kia đúng không? Ngươi lo lắng cho Liễu Phi Doanh cũng là giả đi? Quân Vô Sương mà ta biết căn bản không hề tồn tại!"


"Nhưng Mạc Phi Trần ta biết lại thật sự tồn tại!" Quân Vô Sương quay mặt hắn lại, "Ta thích ngươi cũng là thật! Là ngươi nói 'Nhân sinh tại thế bất xứng ý. Minh triều tán phát lộng biển chu'. Ngươi không ở bên cạnh ta, ai sẽ cùng ta đứng trên con thuyền đó đây?"


"Ta nói cho ngươi biết, chỉ muốn ngươi phải học được 'buông', không cần quá chấp nhất!" Mạc Phi Trần đưa tay đẩy hắn ra.


"Ngươi không phải nói không biết ta sao? Chỉ cần ở bên ta, ngươi rất nhanh có thể hiểu rõ ta mà." Quân Vô Sương gắt gao nắm lấy hai cổ tay hắn, dãy dụa cũng không cách nào thoát được.


end chương 41.


—————————————————————————


Editor có lời muốn nói: Vậy là ra mặt, Sương ca đúng là giỏi diễn trò :)) Cơ mà tính cách bá đạo của anh thật làm người ta thấy thích ~ Sau này em Trần khổ dài dài ~ Bị bắt vào hang cọp, dâng tận miệng cọp chúa :))


Khụ.... Vì mình phải edit lại tên trong bộ Thương Khung Chi Thượng, nên có lẽ không up ngay được, sẽ cố gắng nhanh nhất có thể (đáng lẽ định up rồi mà muốn edit lại tên nên mới nán lại ~ xin lỗi :D)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện