Đệ tứ thập tứ chương
Quân Vô Sương nghiêng mặt, hít một hơi, "Ta phát hiện, có phải hay không, ta làm cái gì cũng không đúng?"
"Ngươi làm cái gì chứ?" Cơn tức của Mạc Phi Trần cũng bình tĩnh dần, tựa như gặp được một vị bằng hữu, cùng hắn một người hỏi một người đáp.
"Lãnh Ngọc Phương ném ta ở Tú Thủy cung, mười mấy năm qua ta đã thật sự nghĩ tới mình cần ngoan ngoãn làm một đệ tự chính phái, vì thế chăm chỉ cần cù luyện công, tất cả mọi người đều biết ta là đệ tử giỏi nhất, nhưng bọn họ lại cho rằng vị trí cung chủ chỉ có thể truyền cho Đại sư tỷ. Như vậy việc trở thành xuất sắc, cũng là lỗi của ta."
Mạc Phi Trần trầm mặc, tình cảnh lúc Quân Vô Sương ở Tú Thủy cung, hắn đã từng nói mình nghe.
"Văn Hân là cha ta, nhưng ta chưa hề gặp qua hắn cũng chưa từng được hắn dạy bảo hay dưỡng dục qua, vì cái gì ngay từ nhỏ Lãnh Ngọc Phương đã không ngừng nói cho ta biết, muốn ta cứu hắn. Ta mỗi lần đều hỏi vì sao, Lãnh Ngọc Phương sẽ cho ta một bạt tai. Không đi cứu Văn Hân, cũng là lỗi của ta. Nhưng ta đã cứu hắn rồi? Phải lừa gạt Liễu Phi Doanh, phải cùng Vô Lượng Thiền Sư chính diện giao phong, nguyên lai tất cả đều là phận nhi tử đây sai." Quân Vô Sương nghiêng đầu, ánh mắt đã không còn lệ khí, tựa hồ như đang tự hỏi một vấn đề vĩnh viễn không có đáp án.
"Mà lỗi lầm lớn nhất của ta chính là thích ngươi. Lãnh Ngọc Phương nói, Thiếu giáo chủ ta nhất định phải khiến bọn võ lâm chính phải vừa nghe thấy tên Kính Thủy giáo chúng ta liền biến sắc, cho nên khi ngươi bị vây hãm trong trận pháp Định Thiền tự, ta đành phải lấy đại cục làm trọng mà đi trước một bước. Chính là ta lại sai tiếp một lần, bởi vì ngươi bị Vô Lượng Thiền Sư đánh trúng thiếu chút mất mạng."
Mạc Phi Trần hít một hơi, có chút chua xót.
"Ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ta thích ngươi, muốn ngươi ở cạnh ta, vẫn là ta sai."
Nếu là bình thường, Mạc Phi Trần nhất định sẽ kêu lên ta không thích ngươi, ngươi lập tức để cho ta đi, nhưng giờ phút này, trông Quân Vô Sương.... Thực sự rất đẹp.
Thứ gì đẹp đẽ đều rất dễ vỡ, Mạc Phi Trần không muốn đụng hắn, làm nát hắn.
Ôn nhu, đôi khi cũng là một loại tàn nhẫn. Mạc Phi Trần vẫn biết bản thân mình luôn luôn mềm lòng với Quân Vô Sương mà không thể ra đi, nhưng nếu như tâm tư mình quá sắt đá, chỉ đổi lấy ngọc thạch câu phần (ngọc nát đá tan) mà thôi, không có ý nghĩa.
"Nếu ta từng bước đều đã sai, vậy cứ tiếp tục sai là được rồi." Quân Vô Sương nắm chặt tay Mạc Phi Trần, "Ngươi so với ta hiểu rõ giang hồ hơn đúng không? Có lẽ một ngày nào đó giang hồ sẽ hoàn toàn hủy diệt ta, ngươi có thể rời khỏi ta."
Mạc Phi Trần có thể bỏ tay hắn ra, nhưng cũng biết, Quân Vô Sương sẽ càng cố sức nắm lấy mình.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Từ giang hồ này.... Từ Văn Hân, từ trên người ta....."
"Bởi vì ta không có gì hết." Quân Vô Sương kề sát đầu Mạc Phi Trần, ánh mắt ngổn ngang cảm xúc phức tạp, "Cho nên thứ gì ta cũng mơ tưởng tới."
Mạc Phi Trần quay đầu đi, dung nhan Quân Vô Sương vô luận đối nam nữ đều có sức hấp dẫn chết người, "Ta đói bụng."
"Đói sao?" ngón tay Quân Vô Sương nhẹ nhàng luồn vào tóc hắn vuốt ve, thực ôn nhu, "Là bụng đói, hay là phía dưới đói?"
"Đói bụng." Mạc Phi Trần ngay cả khí lực trợn mắt cũng không còn, giờ phút này hắn đột nhiên cảm giác rất đạm nhiên, trong tim hắn có một loại tín niệm, là trở lại bên người Hà Uẩn Phong. Nhưng đồng thời hắn cũng rất lý trí, bởi vì trừ khi có cơ hội, hắn thoát không khỏi Quân Vô Sương..... Không, coi như hắn có thể rời khỏi Kính Thủy giáo, hắn có dự cảm, Quân Vô Sương cũng sẽ không bao giờ rời khỏi vòng sinh mệnh của mình.
"Vậy ngươi chờ một chút." Quân Vô Sương đẩy cửa đi, nửa canh giờ sau cầm theo thực hạp trở lại.
Bên trong là canh súp trong suốt, cháo cá cùng một chút điểm tâm Mạc Phi Trần yêu thích.
Sở thích Mạc Phi Trần tựa hồ không khó đoán, vì hắn chưa bao giờ che giấu. Nhưng Quân Vô Sương đều có thể nhớ kỹ những gì hắn thích, không hề dễ dàng, thậm chí cả xiêm y Mạc Phi Trần đã mặc mấy lần hắn đều tỉ mỉ quan sát đến cả Mạc Phi Trần cũng không hề phát hiện.
Quân Vô Sương thực thích xem Mạc Phi Trần ăn, lúc ở yến tiệc đại hội võ lâm cũng rất rõ ràng. Hắn tự hiểu rõ mình không phải loại mỹ nam tử ôn nhu nhã nhặn, cũng không hề tỏ vẻ gì, lúc ăn uống cũng tựa như hổ đói, hay nhồi nhét tới phồng hai má, lại không ngừng ăn a ăn a.....
"Ngươi sao cứ nhìn ta?" Mạc Phi Trần bị Quân Vô Sương nhìn lạnh hết cả người.
"Bởi vì lúc ngươi ăn thoạt nhìn rất vui vẻ." Quân Vô Sương chống cằm, tựa hồ đang hồi tưởng gì đó, "Lần đó ở yến tiệc, tất cả mọi người đều lo tâng bốc nhau, hoặc có người bởi vì thấy võ lâm cao thủ mà thực hưng phấn, chỉ có ngươi không ngừng ăn."
"Đó là yến tiệc, không ăn thì ta biết làm gì khác?"
"Trong số nhiều người như vậy, chỉ có biểu tình của ngươi là chân thực nhất." Quân Vô Sương cười cười, "Đến cả việc ăn cơm đơn giản như vậy cũng khiến ngươi vui vẻ."
Mạc Phi Trần ợ một cái, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Quân vô Sương cũng không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh hắn. Mạc Phi Trần cố ý không nói lời nào cũng không nhìn hắn, chỉ ngồi im trên giường, thật sự cố chấp.
Ta không để ý ngươi, xem người có thể ngồi tới khi nào.
Mạc Phi Trần nhắm mắt lại giả ngủ, chỉ hơi hơi hé nhỏ.
Biểu tình Quân Vô Sương thực bình tĩnh, chỉ chống đầu, mấy sợi tóc từ kẽ tay hắn chảy xuống, rơi trên mặt bàn. Mạc Phi Trần biết hắn đang nhìn mình, điều này khiến bản thân có chút khó chịu. Quân Vô Sương khẳng định biết mình giả vờ, nhưng lại khó được tốt đẹp không vạch trần hắn.
Thời gian cứ thế trôi đi, người ăn no mệt mỏi cũng chỉ muốn ngủ, Mạc Phi Trần cứ vậy thực sự thiếp đi.
Nghe được tiếng hô hấp vững vàng của hắn, Quân Vô Sương khẽ cười, nghiêng người kẽ hôn môi hắn một cái.
Đẩy cửa ra, đi qua mật đạo trở về sương phòng mình, Lãnh Ngọc Phương đã chờ sẵn ở cửa.
"Làm sao vậy?"
"Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong tới."
Quân Vô Sương nhướn mày cười cười, "Bọn họ đúng là nên đến đây."
Đi vào chính điện trong giáo, Hà Uẩn Phong cùng Lục Khinh Mặc đã ngồi chờ.
Lục Khinh Mặc nhẹ vuốt cằm, có loại phong tình lại tùy ý mà ít nam tử nào có được, "Quân giáo chủ, mục đích của chúng ta rất đơn giản, Phi Trần có ở chỗ ngươi hay không?"
"Hắn không ở." Quân Vô Sương cong môi, "Nếu hắn ở, ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi nói cho các ngươi biết." Hắn tà liếc về phía Hà Uẩn Phong, trong mắt đối phương không
"Có thể tham quan Kính Thủy giáo một chút không?" ngón cái Lục Khinh Mặc chậm rãi ma sát với ngón trỏ, "Nghe nói Kính Thủy giáo có địa đạo dưới lòng đất giống Bái Huyết giáo?"
Quân Vô Sương giễu cợt một tiếng, chậm rãi bước xuống bậc thang, "Có thể, ngươi sẽ phát hiện trước mắt Phi Trần không hề ở hậu cung của ta."
Hà Uẩn Phong nắm chặt tay, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, nhưng vẫn chậm rãi buông ra.
Quân Vô Sương đưa họ đi qua cung điện tối tăm phía dưới, nhưng nơi này nối liền, hành lang cùng thông đạo quanh co phức tạp, nếu không có người dẫn đường hay hết sức quen thuộc nơi đây, đi vào rất dễ lạc đường.
Đi hơn nửa ngày, Quân Vô Sương đem hai người trở lại chính điện.
"Hai vị muốn ở lại đây mấy ngày, hay là lập tức từ biệt?" Quân Vô Sương mỉm cười nhìn Hà Uẩn Phng, ánh mắt đối phương chứa một loại thất vọng khó che giấu.
Lục Khinh Mặc mở miệng lần nữa, "Còn một chỗ chúng ta chưa xem qua, chính là mật thất của Quân giáo chủ ngươi. Đừng nói với ta trong phòng ngươi không có mật thất."
"Ngươi cũng biết đó là mật thất." Ngón tay Quân Vô Sương nhẹ nhàng gõ lưng ghế gồi, trong hơi thở tràn ngập nguy hiểm, "Ta sao có thể tùy tiện cho ngươi xem?"
"Mật thất ở nơi nào?" Hà Uẩn Phong luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nơi này là Kính Thủy giáo, không phải Côn Uẩn sơn trang."
"Mật thất ở nơi nào?" Ngữ điệu Hà Uẩn Phong ngày càng âm trầm.
Quân Vô Sương cười nhạt đứng im, cũng không nói gì, bởi vì đôi khi được thưởng thức thái độ luôn luôn trầm tĩnh của đối thủ nay lại biến sắc, cũng là một loại hưởng thụ.
Hà Uẩn Phong phất tay, một đạo kiếm khí xẹt qua người Quân Vô Sương, Lục Khinh Mặc vươn tay vẫn không kịp ngăn cản, liền nhìn thấy dây buộc tóc phía sau gáy Quân Vô Sương bị kiếm phong cắt đứt, hỗn độn bay ra bốn phía.
Vách tường phía sau phát ra tiếng nổ vang, sau đó một loại tường đá mê cung phía sau lần lượt sụp đổ.
Nháy mắt, giáo đồ ẩn núp trong bóng tối của Kính Thủy giáo đồng loạt hiện thân, một bộ nghiêm chỉnh đợi lệnh.
"Đưa ta tới mật thất." Hà Uẩn Phong thu kiếm, Lãnh Ngọc Phương đứng sau Quân Vô Sương đã toát mồ hôi lạnh.
Lục Khinh Mặc thở dài, đi lên, "Quân giáo chủ, nếu ba người chúng ta xuất kiếm ta đây, chỉ sợ Kính Thủy giáo của ngươi phải nhanh chóng đổi nơi khác làm tổng đà rồi."
"Giáo chủ, bọn họ muốn đến mật thất liền dẫn đi đi...." Lãnh Ngọc Phương nói.
Quân Vô Sương nâng tay ý bảo nàng im lặng, "Được rồi, nếu ta mang các ngươi đến mật thất, một khi các ngươi không tìm được Phi trần, các ngươi không bao giờ được tìm đến Kính Thủy giáo ta gây sự nữa, được chứ?"
"Có thể." Lục Khinh Mặc gật đầu, Hà Uẩn Phong cũng không có ý kiến.
Quân Vô Sương quay người, giẫm lên vụn đá dưới chân, đi vào bóng tối, "Tường bị đánh sập rồi, muốn đi tới chỗ đó cũng không xa."
Đi tới sương phòng hắn, bên trong thực trống trải, một cái giường, một cái bàn cùng ghế ngồi, không vật gì khác dư thừa.
"Phòng ngủ của Quân giáo chủ bố trí thật gọn gàng." Lục Khinh Mặc tỉ mỉ quan sát mọi thứ, trong tươi cười có vài phần nghiên cứu.
"Cũng chỉ là chỗ nhắm mắt ngủ thôi mà."
Ánh mắt Hà Uẩn Phong đảo qua mặt giường, bàn tay khẽ sờ chăn đệm, thoáng nhíu mày.
"Quân giáo chủ, mời ngươi mở mật thất ra đi."
Quân Vô Sương đi đến bên giường, mở ra một hốc tối giữa giường, bàn tay khẽ vỗ có tiết tấu vài cái, không nghĩ tới cả giường thế những xoay ngược lại, bên dưới xuất hiện một địa đạo.
"Xin mời, nhị vị."
——————————————————
End chương 44.