Đệ tứ thập lục chương
"Giáo chủ?" Vu Cấm nhíu mày.
"Đã để hộ pháp cực khổ, ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt đi." Quân Vô Sương cười nhạt nói.
Chờ Vu Cấm đi rồi, Quân Vô Sương gọi Lãnh Ngọc Phương, kêu nàng bí mật phái một nhóm người đến Tây Vực rao tin, nói Mạc Phi Trần bị Kha Ma La bắt đi, mục địch là để khống chế Hà Uẩn Phong, nếu Hà Uẩn Phong cùng Ôn Tiềm Lưu liên thủ đối phó Bái Huyết giáo, Mạc Phi Trần sẽ trở thành còn át chủ bài đối phó Hà Uẩn Phong của Kha Ma La.
Lãnh Ngọc Phương hỏi: "Ngài không muốn Hà Uẩn Phong cùng Ôn Tiềm Lưu liên minh sao?"
"Hắn có thể liên minh cùng Ôn Tiềm Lưu hay không ta không biết, nhưng hắn nhất định sẽ đi Bái Huyết giáo. Vô luận Hà Uẩn Phong cùng Kha Ma La tạo thành tình huống gì, ta đều không thiệt thòi." Quân Vô Sương xoay người sang chỗ khác, hướng tới đường sâu trong hành lang.
Lúc cơm tối, hắn cầm theo thực hạp đi tới phòng Mạc Phi Trần.
Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Mạc Phi Trần ngồi bên bàn đang nghịch một nhánh cây.
"Đang làm gì đấy?" Quân Vô Sương đặt thực hạp xuống, đem mặt kề lại. Mạc Phi Trần cũng không biết vô tình hay cố ý, ngón tay xẹt qua đầu nhánh cây, bắn ra, thiếu chút nữa cắt trúng mặt Quân Vô Sương.
Mạc Phi Trần cứng người, hắn đang chờ phản ứng của Quân Vô Sương. Đối phương chỉ chậm rãi rút cành cây khỏi tay hắn.
"Ngươi xem ngươi thật không cẩn thận, vừa rồi nếu trúng mắt mình thì sao bây giờ?" Quân Vô Sương cầm một cái khung hình cánh bướm trên bàn lên xem, "Cái này nhìn giống như diều.... Phi Trần, ngươi muốn làm diều sao? Lúc trước ở Tú Thủy cung chơi đùa cùng các vị sư tỷ ta có chơi qua, đã lâu không thấy được vật như thế!"
Mạc Phi Trần bị tinh quang trong mắt đối phương làm chấn động, hắn không biết vì sao người như Quân Vô Sương, trong mắt sẽ có loại biểu tình đơn thuần cùng khờ dại này? Thà là hắn đừng lộ vẻ mặt như thế, bản thân mình sẽ không mềm lòng, như vậy cũng sẽ không thèm để ý mà nói, ngươi biết ta làm con diều này làm gì không?
Ta muốn thả nó bay thật cao, khiến người bên ngoài biết ta ở trong này.
"Sao ngươi lại không dán giấy lên?"
Mạc Phi Trần mấp máy miệng, không nói gì.
"Ta biết rồi, cái này cần giấy Tuyên Thành, ngươi tìm không ra sao?" Quân Vô Sương xoay người lấy từ tủ ra nghiên mực, bút lông cùng giấy. Hắn nhẹ nhàng kéo tay áo, lộ ra đường cong cổ tay tao nhã, bắt đầu mài mực.
Mạc Phi Trần nhìn bộ dạng hứng thú của hắn, bỗng nhiên càng nhịn không được.
Nhìn tới nụ cười trên môi Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong lòng vốn đã phủ bụi mà tràn ra. Quân Vô Sương đã cầm bút họa tranh lên giấy, Mạc Phi Trần một phen cầm tờ giấy kia lên, xoẹt một cái xé nát, vò thành cục ném lên bàn, sau đó nhìn đối phương.
Quân Vô Sương không có biểu cảm gì, chỉ cầm một tờ giấy Tuyên Thành mới, cầm bút vẽ lên hai đạo đường cong, Mạc Phi Trần lại đưa tay cầm lấy xé nát.
Như thế vài lần, giấy bị xé trên bàn cũng chất thành núi.
Quân Vô Sương đem tờ giấy cuối cùng trải lên bàn, cầm bút vẽ một nét, Mạc Phi Trần nghiến răng nghiến lợi vươn tay.
Hắn không biết mình đang chấp nhất cái gì, có lẽ con diều đó là hắn làm để mình chơi, hắn từ đầu hoàn toàn không muốn Quân Vô Sương xía vào.
Mà Quân Vô Sương chấp nhất cái gì, Mạc Phi Trần cũng không biết, hắn vì cái gì không tức giận cũng không thèm nổi nóng chứ? Hắn không phải thực bá đạo nhốt mình ở đây sao? Vì sao hiện tại không như vậy đi?
"Đây là tờ giấy cuối cùng, ta thật sự muốn hoàn thành nó." Quân Vô Sương nắm chặt cổ tay Mạc Phi Trần.
Ngón tay Mạc Phi Trần run lên, cuối cùng đành xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hắn không ăn cơm tối, nhưng ngoài ý muốn không chút cảm giác đói. Nhìn mặt nước bình lặng, Mạc Phi Trần hít một hơi.... Rõ ràng bị tên kia áp trên giường một thời gian dài, đều chưa từng muốn khóc giống hiện tại.
Bóng đêm dần buông xuống.
Quân Vô Sương mang con diều kia ra, để trước mặt Mạc Phi Trần, "Ngươi xem, thế nào?"
"Khó coi chết đi được." Mạc Phi Trần phất phất tay, nhưng hắn lại không ngờ con diều kia cứ như vậy bay xuống nước, chậm rãi bị ướt, sau đó chìm xuống.
Mạc Phi Trần sửng sốt, trái tim cũng theo con diều trầm xuống, thật mạnh khiến toàn bộ suy nghĩ hắn cũng bị kéo theo.
Giấy Tuyên Thành rất nhanh bị nước thấm ướt, rã ra, khung hình bướm lại nổi lên.
Hắn đưa tay ra muốn nhặt, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ.
Quân Vô Sương bên cạnh ngồi xổm xuống, nghiêng thân về phía thủy đàm, đem khung diều nhặt lên.
"Cuối cùng vẫn nát...." Hắn đưa khung diều tới trước mặt Mạc Phi Trần, trên mặt vẫn cười như cũ, nhìn không ra chút tức giận hay thương tâm, nhưng Mạc Phi Trần lại cảm thấy khó chịu, không thể chấp nhận.
"Ngươi thích thì tự mình giữ đi." Hắn càng ngày càng cảm thấy không thể chịu đựng khi cùng một chỗ với Quân Vô Sương, xoay người đi tới gian phòng ngủ.
Hắn ngồi trước bàn, Quân Vô Sương cũng đi theo.
"Ngày mai ngươi muốn ăn gì?"
Mạc Phi Trần trong lòng cười cười, như thế nào cảm thấy người này trừ ăn ra cũng không muốn hỏi mình cái khác.
"Không muốn ăn gì hết." Ngươi thả ta ra ngoài ta liền cảm thấy ăn gì cũng tốt.
"Vậy ngày mai người còn muốn thứ gì không?" Quân Vô Sương đi tới, ngồi xuống cạnh hắn.
Mạc Phi Trần hít một hơi, ta muốn tư do ngươi cũng sẽ cho sao? Nhưng lời này cũng dư thừa, càng khiến Quân Vô Sương khó chịu cùng mình bực bội, dù sao cũng bị nhốt trong này, cũng nên sảng khoái một chút.
"Giấy Tuyên Thành, nan tre, nến cùng rượu."
Mạc Phi Trần nói xong liền dùng bả vai đẩy Quân Vô Sương ra, đưa tay lấy bút lông cùng nghiên mực lại.
"Hảo, ngày mai ta mang đến cho ngươi." Quân Vô Sương bất ngờ hôn một cái lên mặt hắn.
Mạc Phi Trần lấy tay đẩy hắn ra, tự nhiên phát hiện trường sam trắng tinh của hắn in hằn năm vết tay đen thùi của mình, một khắc ấy, Mạc Phi trần có cảm giác thật sảng khoái, nhưng nụ cười của Quân Vô Sương chớp mắt đã đem cảm giác này đi.
"In ở cổ áo đẹp hơn đó." Hắn cầm cổ áo mình, "Màu trắng là như thế, dù phối hợp với màu sắc nào nhìn cũng không tệ."
Dùng bút lông vẽ trên bàn một ô vuông, tâm Mạc Phi Trần cũng muốn biết giờ phút này có phải Hà Uẩn Phong cũng đang chơi cờ năm quân một mình hay không.
Không đúng, có lẽ y đang tìm kiếm mình, từ nam tới bắc... không có mục đích.
"Người đang làm gì?" Quân Vô Sương một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn Mạc Phi Trần.
Cách tốt nhất là không thèm chú ý đến hắn, mà cờ năm quân cũng có thể khiến mình tạm quên đi sự thật bị giam giữ ở đây.
Gạch vòng tròn sau đó lại là dấu chéo luân phiên nhau, Quân Vô Sương nhìn qua tựa hồ cũng hiểu quy tắc của trò chơi này.
"Một người chơi rất nhàm chán, bằng không ta chơi cùng ngươi đi." Quân Vô Sương vừa định cảm bút lông lên, Mạc Phi Trần liền đổ nước trà trong ấm xuống, lấy tay lau một cái, toàn bộ đều biến mất.
Bàn tay Quân Vô Sương cứng tại chỗ.
Một tay Mạc Phi Trần bị ướt nước trực tiếp chùi vào quần, ngồi xuống giường, đắp chăn mà ngủ.
Đó là trò chơi của mình cùng Hà Uẩn Phong, hắn sẽ không cùng người khác chơi cờ năm quân.
Ánh đèn vẫn lay động, Quân Vô Sương ngồi
Hơn nửa canh giờ sau, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, thổi tắt đèn đi.
Mạc Phi Trần nuốt ngụm nước bọt, cảm giác hắn đi tới cạnh giường, Mạc Phi Trần nhích vào giữa giường.
Giường nhỏ như vậy người còn muốn leo lên chen chúc?
Quân Vô Sương chỉ chiếm ít chỗ, không nằm, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ngồi bên giường.
Mạc Phi Trần ôm trong lòng áp lực, qua hồi lâu mới ngủ thiếp đi. Cả đêm ngủ cảm giác cũng không tốt, trời vừa sáng hắn đã tỉnh, mà Quân Vô Sương cũng không biết khi nào nằm cạnh mình rồi.
"Tỉnh? Ta đi lấy cho ngươi chút điểm tâm." Quân Vô Sương đứng dậy mặc xiêm y, đi tới cạnh cửa, "Hôm trước ngươi bắt rất nhiều chim nhốt ngoài phòng mà? Đâu hết rồi?"
"Thả. Ta bị ngươi nhốt, đi nhốt chúng nó cũng không ra được."
"Quả thật, có nhốt hết chúng ngươi cũng sẽ không ra được."
Quân Vô Sương đi rồi, Mạc Phi Trần tới cạnh cửa sổ thông qua khe hở nhìn bóng dáng Quân Vô Sương đi vào rừng cây. Hắn biết địa đạo thông ra ngoài nhất định ở trong rừng cây, hắn thừa dịp thời gian Quân Vô Sương rời đi cũng tìm qua, nhưng lại không hề thu hoạch được gì.
Mình bây giờ không có khinh công, nếu đi theo phía sau Quân Vô Sương nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
Trở lại địa cung, Lãnh Ngọc Phương đang đợi Quân Vô Sương.
"Thế nào?"
"Như sở liệu của giáo chủ, Hà Uẩn Phong quả thật không cùng một phe với Ôn Tiềm Lưu, nhưng hắn lại một mình đi Tây Vực trước, không biết hắn có tìm được Bái Huyết giáo hay không."
"Không nên xem thường hắn, chúng ta cùng đám võ lâm chính đạo này đều chưa từng chân chính giao thủ cùng Bái Huyết giáo, nhưng Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân thì đã từng." Quân Vô Sương liếc mắt nhìn thực hạp trong tay Lãnh Ngọc Phương một cái, "Muốn đi cho Văn Hân ăn cơm?"
"Vâng."
"Để xuống đi, ta đi."
"A?" Lãnh Ngọc Phương kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Dạ."
Quân Vô Sương đem theo thực hạp đi vào mật thất Văn Hân ở, chậm rãi ngồi cạnh hắn, mở thực hạp, đem từng món trong trong thực hạp xếp ra.
Văn Hân không thể tự mình ăn cơm, mà là phải có người dùng muỗng đụng môi hắn, hắn mới há mồm nhai.
Quân Vô Sương một bên uy hắn ăn, một bên nói chuyện.
"Hắn có rất nhiều trò, tỷ như dùng nhánh cây chống một cái rổ rồi rải thóc trên mặt đất, nhánh cây buộc dây thừng, chờ những con chim tham ăn kia bay vào mổ thóc, hắn sẽ kéo giây, chim bị giam lại, rất thú vị đúng không?"
Văn Hân nhai nhai, tựa hồ vô luận món ăn mỹ vị gì trong miệng hắn đều chỉ có một hương vị.
"Hắn đem chim bắt được, trói bên ngoài phòng, xé mảnh vải nhỏ, dùng bút lông viết lên 'Mạc Phi Trần ở Kính Thủy giáo', sau đó lại thả chúng nó ra."
Quân Vô Sương múc một miếng thịt, đụng đụng miệng Văn Hân, sau đó đút vào.
"Nhưng hắn lại không biết, sơn cốc đó chính là nhà của đám chim ấy, chúng nó sẽ không bay quá xa." Quân Vô Sương mỉm cười, tựa như tự giễu, từ trong ngực áo lấy ra một xấp vải, quơ quơ trước mặt Văn Hân, "Ngươi xem, nhiều như vậy.... Hắn mỗi lần thả chim ra đều kèm theo, đợi chúng nó bay trở về rừng, ta sẽ bắt lại, đem những mảnh vải này tháo xuống, để lần sau hắn tiếp tục bắt chúng."
Rất nhanh nửa bát cơm đều uy xong, đồ ăn trong đĩa cũng gần hết.
Quân Vô Sương nhìn Văn Hân, bỗng nhiên chậm rãi dựa đầu vào, cái trán gác trên vai đối phương.
end chương 46