Đệ tứ thập cửu chương
_"Ta còn tưởng là ai chứ, nguyên lai là Ôn trang chủ. Ngài không lo tính chuyện đại sự Mộc Vân sơn trang chuẩn bị tấn công Bái Huyết giáo, tới chỗ ta không biết là muốn làm gì?"
Biểu tình Ôn Tiềm Lưu như trước lạnh nhạt, ánh mắt đảo qua thực hạp trong phòng, mỉm cười, "Nguyên lai Mạc thiếu hiệp ở đây, Khinh Mặc xem ra bị ngươi lừa rồi."
Ánh mắt Quân Vô Sương lộ vẻ trào phúng, "Đem Lục Khinh Mặc lừa tới ngu muội há chỉ có mình ta? Không phải còn có Ôn trang chủ ngươi sao? Hắn lúc nào chẳng một lòng kính ngươi là một chưởng môn chính phái, một vị hảo sư huynh?"_
......................
"Ta không muốn nói nhảm nhiều." Ôn Tiềm Lưu tùy ý chọn một chiếc ghế mà ngồi, "Nghe nói quý giáo cũng phái người đi tìm vị trí Bái Huyết giáo, nếu các hạ có hứng thú đối phó với Bái Huyết giáo, không bằng gia nhập liên minh chúng ta đi?"
Quân Vô Sương bỗng nhiên gục đầu, mỉm cười đến run rẩy hai vai, "Ôn trang chủ đây không phải là lấy ta làm trò cười chứ? Ta cũng không có hứng dùng tánh mạng của mình để thành toàn ham mê danh lợi của người khác đâu."
Ôn Tiềm Lưu đối với phản ứng của hắn cũng không giận, ngữ khí mang theo loại kiên nhẫn dị thường, "Ngươi cũng biết Bái Huyết giáo dòm ngó Trung Nguyên đã lâu, nếu các môn phái chúng ta phải khuất phục chúng, Kính Thủy giáo các người còn trụ vững được bao lâu?"
"Vậy thì hủy tất cả địa cung này đi, trên đời từ nay về sau không còn Kính Thủy giáo nữa, đơn giản thế thôi." Quân Vô Sương vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ôn Tiềm Lưu, hắn biết đối phương muốn mượn cơ hội này đem Kính Thủy giáo đặt dưới trướng Mộc Vân sơn trang, mà Quân Vô Sương phái người đi Tây Vực, mục đích thực sự không phải Bái Huyết giáo, mà là muốn xem Ôn Tiềm Lưu định làm gì.
Nếu Kính Thủy giáo thật sự biến mất, cũng chưa hẳn là không tốt.
Minh triều tán phát lộng biển chu.... Đáng tiếc có lẽ Phi Trần không muốn đi cùng hắn.
"Vậy cứ để Kính Thủy giáo biến mất đi." Ôn Tiềm Lưu không biểu lộ chút gợn sóng.
Quân Vô Sương trong lòng kêu một tiếng 'Không tốt!'
Một đạo kiếm khí vọt ra, tựa như mây mù bao bọc lưỡi đao sắc bén bên trong, tốc độ cực nhanh làm người ta phản ứng không kịp.
Quân Vô Sương mới xuất kiếm, kiếm khí Ôn Tiềm Lưu đã chạm tới ngực, hắn chỉ có thể dùng kiếm khí ngăn lại, chính mình miễn cưỡng xoay người tránh thoát. Oanh một tiếng, vách tường phía sau nát vụn.
Quân Vô Sương ngẩn người, đã lâu như vậy mà Lãnh Ngọc Phương cùng các đệ tử trong giáo không một ai tới đây.
"Ngươi đã làm gì?"
"Cũng không có gì, ta chỉ thả chút khói mê vào địa cung của ngươi, để Phó giáo chủ cùng Hộ pháp các ngươi nghỉ ngơi tốt một chút. Bởi vì muốn cùng Quân giáo chủ nói chuyện phiếm, ta chỉ để mình ngài tỉnh mà thôi. Nhưng ngày mai ngài có tỉnh được hay không, ta đây cũng không biết."
Nói xong, hắn lại muốn xuất kiếm..
Quân Vô Sương nở nụ cười, "Hảo hảo hảo, vừa lúc muốn hủy địa cung này, hai chúng ta cùng nhau chôn thân cũng tốt, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có bạn đi cùng."
Ôn Tiềm Lưu khẽ hừ một tiếng, "Nếu phải bồi, cũng là Mạc thiếu hiệp bồi ngài thôi, ta làm sao dám quấy rầy."
Nói xong, hắn dùng một chưởng chứa nội lực đánh úp về phía Quân Vô Sương, hai người sáp lại, chưởng pháp triền đấu. Ôn Tiềm Lưu có được kiếm chúng Thiên Vân kiếm, khiến Quân Vô Sương ứng phó có chút cố sức, nếu không phải ba năm nay luôn tu luyện bí điển Văn Hân để lại, mình đã sớm bại trận.
Mặt đất dưới chân Ôn Tiềm Lưu phải chịu nội lực của hắn bắt đầu nứt ra, lộ ra mật đạo thông với phía sau Kính cốc.
Quân Vô Sương kinh hãi, Ôn Tiềm Lưu thu khí, một cái xoay người liền nhảy xuống.
Hai người dọc theo đường đi không ngừng so đấu nội lực. Ôn Tiềm Lưu đem nội lực truyền vào vách tường khiến nó sụp xuống, mà Quân Vô Sương lại dùng lực phá khai đất đá rơi xuống, rốt cuộc trước khi mật đạo bị phá sụp, bọn hắn ra tới sơn cốc.
Ôn Tiềm Lưu nhìn cảnh đẹp dưới ánh trăng trước mắt, cười nói: "Quả nhiên là nơi tốt!"
Tại sơn cốc rộng rãi này không lo địa cung bị sập, Thúc Tâm kiếm của Quân Vô Sương đột nhiên xuất ra, Phi Bộc kiếm của Ôn Tiềm Lưu tựa như nước chảy, đập thẳng tới hóa giải kiếm khí Quân Vô Sương.
Hai người lại giao phong lần thứ hai, cây cối trong rừng bị kiếm khí dễ dàng hủy diệt.
Mạc Phi Trần trong phòng nghe thấy tiếng vang đẩy cửa bước ra, liền thấy Quân Vô Sương bị kiếm khí Ôn Tiềm Lưu đánh lui lại vài thân cây, từ trong khoảng rừng tối đen lui tới thủy đàm.
"Ôn... Ôn Tiềm Lưu...." Mạc Phi Trần ngây người, Ôn Tiềm Lưu tại sao tới đây?
Quân Vô Sương vừa đứng lại, một tay liền kéo Mạc Phi Trần tới sau mình.
"Quả nhiên Mạc thiếu hiệp ở đây a, đến đây, sư phụ ngươi tìm ngươi đã lâu rồi đó, hiện tại ta đem ngươi trở về." Ôn Tiềm Lưu thoạt nhìn tựa hồ đã lo lắng cho hắn lắm.
Mạc Phi Trần ngây người, bây giờ phải phản ứng lại thế nào?
Hắn cũng lập tức hiểu được, Ôn Tiềm Lưu có lẽ chưa biết những gì Lý Bích Liễm đã nói với mình.
Tuy rằng không biết Ôn Tiềm Lưu cùng Quân Vô Sương xảy ra chuyện gì, nhưng nếu thử đánh cược một lần có lẽ còn có cơ hội.
"Ôn trang chủ! Ngươi mau giúp ta! Tên hỗn đản này đem ta nhốt trong đây lâu lắm rồi!" Mạc Phi Trần một bộ vui sướng muốn từ sau Quân Vô Sương chạy đến, Quân Vô Sương một phen cầm cổ tay kéo hắn lại.
"Ngươi muốn chạy đi đâu?" Quân Vô Sương cười cười, ngón tay dùng sức khiến cổ tay Mạc Phi Trần đau muốn chết.
"Ôn trang chủ, hắn phong bế kinh mạch của ta không cho ta trốn thoát!" Mắt Mạc Phi Trần nhìn Ôn Tiềm Lưu tựa như cọng cỏ cứu mạng.
"Ngươi còn tin tên hỗn đản này? Hắn bất quá cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi." Quân Vô Sương hung hăng giữ Mạc Phi Trần yên tại chỗ.
"Vậy chẳng lẽ ngươi là người tốt sao?" Mạc Phi Trần cười lạnh một tiếng.
Một kiếm của Ôn Tiềm Lưu đánh úp lại, khí thế bất phàm, Quân Vô Sương bị một kiếm kia đánh bay tới thủy đàm, Mạc Phi Trần thiếu chút bị hắn kéo theo, lại bị Ôn Tiềm Lưu túm lại, kéo tay hắn về phía mình.
Vất vả đứng vững lại, Mạc Phi Trần xoay người nói: "Thỉnh Ôn trang chủ thay ta giải khai kinh mạch, ta muốn tính sổ với tên này! Hắn chẳng những hại ta bị Vô Lượng Thiền Sư đánh mém chết, còn cầm tù ta... làm mọi điều nhục nhã.... Ta còn thể diện nào về gặp su phụ ta nữa chứ!"
Quân Vô Sương đứng trong thủy đàm, nhìn biểu tình phẫn hận của Mạc Phi Trần, ngây ngốc nói: "Ngươi nói cái gì.... Nguyên là trong lòng ngươi chỉ có Hà Uẩn Phong."
Ôn Tiềm Lưu nắm cổ tay Mạc Phi Trần, nội lực rót vào, đánh vỡ trói buộc chân khí của Quân Vô Sương.
Mạc Phi Trần thử cử động cổ tay, quả nhiên chân khí thông thuận, hắn bật người ba bước chạy tới chỗ Quân Vô Sương, trong miệng rít gào nói: "Quân Vô Sương – lão tử lấy mạng ngươi!"
Quân Vô Sương đứng tại chỗ, trong mắt là khí thế sắc bén chuẩn bị xuất kiếm của Mạc Phi Trần.
Nhưng hắn bỗng nhiên nắm chặt vai Quân Vô Sương mạnh mẽ xoay người, Phi Trần kiếm trong không khí phát ra tiếng rung động tựa như sắp nổ tung mà nhắm thẳng về phía Ôn Tiềm Lưu.
Đối phương nhất thời không ngờ tới, lập tức xuất kiếm, kiếm phong lại đánh thẳng tới vai hắn, khảm vào khớp xương.
Mạc Phi Trần không để ý tiếp tục đánh ra một kiếm, Ôn Tiềm Lưu cũng tụ lực xuất kiếm. Mạc Phi Trần đẩy Quân Vô Sương đang ngẩn ngơ trong nước một phen, "Xuất kiếm đi – "
Vì thế Thúc Tâm kiếm lợi dụng lúc Phi Trần kiếm đang ngăn cản Ôn Tiềm Lưu mà đánh tới, một đường đem Ôn Tiềm Lưu đánh bay về phía rừng.
Mạc Phi Trần giữ chặt tay Quân Vô Sương, "Chạy mau!"
Tên kia có kiếm chủng Thiên Vân kiếm, bản thân hắn lại là một trong Thập đại danh kiếm, coi như hiện giờ hắn chưa thể dung hợp Thiên Vân kiếm cùng Phi Bộc kiếm, nhưng
Quân Vô Sương theo Mạc Phi Trần xuất xử khinh công nện bước nhảy lên vách đá, hướng tới đỉnh núi.
Nhìn gương mặt Mạc Phi Trần trong gió, có một loại khoái cảm tiêu sái tràn đầy.
Mà Ôn Tiềm Lưu cũng theo sát phía sau, bọn hắn chạy tới những dãy núi, cây cối bên đường không ngừng bị kiếm khí đánh bay.
"Phi Bộc kiếm thật lợi hại nha!" Mạc Phi Trần cảm thán nói.
Nhưng vào lúc này, một cỗ nội lực hùng hậu áp đảo hết thảy, Mạc Phi Trần cùng Quân Vô Sương nhất tế quay đầu lại, đồng thời xuất kiếm.
Kinh mạch Mạc Phi Trần bị kiếm khí kia chấn động không ngừng run rẩy, thật lâu mới khó khăn bình phục, nhìn Quân Vô Sương bên cạnh, đối phương tựa hồ phải xuất toàn hộ khí lực mới đỡ được kiếm kia.
"Uy lực Thiên Vân kiếm thì thế nào?" Ôn Tiềm Lưu đứng cách bọn họ khoảng năm sáu trượng, "Ta vẫn chưa hoàn toàn khống chế được, một kiếm vừa rồi bất quá cũng chỉ tầm thường thôi."
Mạc Phi Trần biết hắn nói không sai, nội lực của Hà Uẩn Phong mới chỉ hồi phục năm phần, kiếm khí trong võ lâm đã không ai có thể ngăn cả. Huống chi kiếm chủng của Lạc Liên Vân cũng không hề chịu tổn hại gì, nếu Ôn Tiềm Lưu có thể khống chế một phần mười uy lực cũng quá nguy hiểm.
"Quân Vô Sương, hai chúng ta liên thủ đi." Mạc Phi Trần nhướn nhướn mày, bàn tay đặt trên vai đối phương.
"Hảo."
Vì thế mượn thân thể Quân Vô Sương, Phi Trần kiếm cùng Thúc tâm kiếm đồng thời từ đầu ngón tay hắn xuất ra, khiến đất đá cuồn cuộn bay lên.
Thiên Vân kiếm va chạm, nhất thời ngăn cản được kiếm khí hai người. Mạc Phi Trần cắn chặt răng, hai người bị Thiên Vân kiếm không ngừng đẩy lui về sau, rốt cuộc miễn cưỡng chống đỡ.
Quân Vô Sương đúng lúc thu kiếm, mục đích là muốn cho chân khí Mạc Phi Trần rời khỏi cơ thể hắn, ngay tại nháy mắt khi Mạc Phi Trần thu kiếm, hắn trúng kiếm phong Thiên Vân kiếm, phun ra một bụm máu.
"Quân Vô Sương!"
"Đồ đần, đi nhanh lên." Quân Vô Sương đẩy hắn một phen.
Mạc Phi Trần thừa lúc bụi bay mù mịt, liền cõng Quân Vô Sương bỏ chạy. Vì phải chạy trối chết, hắn xuất ra mười phần nội lực, hắn hiện giờ cũng không phải Mạc Phi Trần của ba năm trước – trên lưng cõng Liễu Phi Doanh chạy bị Kha Ma La đuổi tới thở không nổi.
Giờ phút này nếu hắn dồn toàn bộ nội công vào hai chân, Ôn Tiềm Lưu cũng đuổi không kịp, lại xuất ra hai đạo Thiên Vân kiếm, nhưng lại không hùng hậu như vừa rồi.
Mạc Phi Trần đoán hắn sử dụng Thiên Vân kiếm có lẽ cũng hao tổn rất nhiều chân khí, hiện giờ khí huyết không thông, chỉ cần mình chạy nhanh, liền có thể bảo toàn hai cái mạng nhỏ của bọn hắn.
Ôn Tiềm Lưu cũng không tiếp tục sử dụng Thiên Vân kiếm, Phi Bộc kiếm không ngừng truy đuổi phía sau Mạc Phi Trần, chỉ cần hắn chậm lại, bị kiếm khí đánh trúng, có lẽ hai chân sẽ đứt ngay.
Ly khai Kính cốc, Mạc Phi Trần mang theo Quân Vô Sương bị truy đuổi cả một đêm.
Ôn Tiềm Lưu vừa đuổi theo Mạc Phi Trần lại không ngừng sử dụng kiếm khí muốn bắt lại, nội lực dần dần cũng cạn kiệt, Mạc Phi Trần cuối cùng cũng chạy thoát.
Té mạnh xuống đất, Mạc Phi Trần cũng không biết mình đã chạy tới đâu, hắn chậm rãi buông Quân Vô Sương xuống, dựa vào một thân cây thở hổn hển, phổi như sắp nổ tung.
Quân Vô Sương ho khan một chút, mở to mắt, đôi môi không chút huyết sắc, "Vì sao lại mang theo ta mà chạy? Nếu không lo lắng cho ta, ngươi hoàn toàn có thể chạy thoát."
"Nếu đổi lại là Mạc Phi Trần ta bị thương, ngươi có cõng ta chạy không?" Mạc Phi Trần lau mồ hôi trên trán hỏi.
end chương 49
Hàn: Khụ.... Chương này Mặc Mặc vẫn chưa ra mặt, chương sau chắc chắn nga~ ta cũng nóng lòng lắm rồi TT^TT Công nhận ông Tiềm Lưu nà dã tâm lớn kinh khủng, muốn diệt luôn 2 người Sương – Trần, để anh Phong biết được thì.... :(
Ta lười quá nga~ Ta nhớ laptop của mình TT^TT