Đệ thất chương
"Ai ở đây?" Lý Bích Liễm hét lớn, vô hình kiếm xẹt qua mặt đất, Mạc Phi Trần thiếu chút nữa đã đứt chân, chỉ có thể che miệng không lên tiếng, hỏa chiết tử lúc này cũng sớm tắt, cả sơn động một mảnh tối đen.
Lý Bích Liễm hừ lạnh một tiếng, lại đánh qua một chưởng, Mạc Phi Trần trốn được chưởng này nhưng bị một kích đánh văng đến góc tường, đập vào lưng, phun ra một bụm máu.
Đau... Đau muốn chết....
Hắn giãy dụa một chút, nhưng đau đớn đến không thể động thân.
Lý Bích Liễm đi đến bên chân hắn, "Xú tiểu tử (tiểu tử thúi =))), chính là ngươi phải không?"
Nàng nhấc hắn lên, đừng nhìn nữ tử nàng yêu kiều, nhưng sức lực kinh người. Cổ Mạc Phi Trần bị áo cuộn chặt, cũng muốn nghẹt thở.
Lý Bích Liễm một cái quăng hắn lên trên băng quan, va chậm mạnh khiến hắn xuất huyết lần nữa.
Ngươi muốn kiếm chủng của sư tổ, ta cũng không cản được ngươi.
Ngươi nếu lấy được kiếm chủng cũng sẽ không tha cho ta, vậy ta liền không để ngươi được như ý!
Mạc Phi Trần dang tay chân, ghé vào băng quan, cảm giác làn da của mình cùng băng quan dung hợp tại một chỗ.
"Xú tiểu tử! Ngươi xuống đây cho ta!"
Lý Bích Liễm muốn nắm hắn lên, một tay đưa xuống, nhưng phát giác thân mình Mạc Phi Trần dần chìm vào bên trong hàn băng.
Trong lòng nàng quýnh lên, lại một chưởng đánh tới lưng Mạc Phi Trần, nhưng một cỗ chân khí bắn ngược lại, đánh nát cánh tay trái, nàng bị đẩy ra ngoài, đập tới trên vách động.
Mạc Phi Trần cảm giác ý thức mình ngày càng mơ hồ, vết thương trên lưng cũng không còn đau.
Không biết có phải ảo giác, hàn băng kia tựa hồ như đang tan ra, mà Mạc Phi Trần cảm giác được bàn tay quấn quanh eo hắn đến bụng, đem hắn ôm gắt gao vào trong lòng ngực.
"Sư tổ.... Chắc không phải là người xác chết sống lại đi...." Mạc Phi Trần lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, chính là ta." Âm thanh sâu kín truyền tới trong tai hắn, ôn nhuận, tựa hồ còn mang ý cười.
Bỗng nhiên một lưu khí ấm áp truyền vào thân thể tứ chi Mạc Phi Trần, vốn hô hấp không thuận liền bình thường trở lại, nam tử dưới thân ôm hắn ngồi dậy, nhoáng một cái, Mạc Phi Trần nghe bên tai âm thanh gió mát.
Mở mắt, chỉ thấy một đạo kiếm khí bắn ra, sương mù trong cốc bị tản ra, hiện lên không trung trăng sáng cùng trời sao, đạo kiếm khí kia đụng tới Thạch Bích bắn ngược lại, thẳng tới chỗ Văn Thanh Viễn đang giao đấu, đánh về cánh tay phải của Điển Lăng, trong khoảnh khắc Điển Lăng kêu lên thống khổ, cánh tay của hắn đứt đoạn.
Văn Thanh Viễn quay đầu lại, nhìn thấy nam tử đứng ở cửa động.
Đối phương khóe miệng mang theo tiếu ý (ý cười), ánh mắt ôn nhuận như ngọc, một tay ôm Mạc Phi Trần, y phục theo gió bay nhẹ nhẹ, mấy phần phong lưu tuấn lãng.
Từ trong động, Lý Bích Liễm đi tới bên nam tử đứng ung dung kia, không ngừng dập đầu, lệ rơi đầy mặt.
"Tiểu nữ tội ác tày đình, gặp tiền bối.... đối với kiếm chủng của tiền bối nảy sinh lòng tham... Cầu xin người cho phu thê chúng ta một con đường sống.... chúng ta từ nay về sau sẽ không dám...." Lý Bích Liễm một bên hướng tảng đá liên tiếp dập đầu, Mạc Phi Trần chỉ sợ sư tổ chưa muốn giết nàng, nàng đã tự mình đem đầu đập nát.
"Là ngươi làm hắn bị thương sao?" Nam tử một bên cúi người nhìn chằm chắm ánh mắt Lý Bích Liễm, một bên lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy Mạc Phi Trần.
Lý Bích Liễm ngây người, mà Mạc Phi Trần cũng ngây người.
Lý Bích Liễm sợ hãi vì nàng đã đánh bị thương Mạc Phi Trần, Hà Uẩn Phong khẳng định sẽ không tha nàng.
Mà Mạc Phi Trần ngây người là vì cái người đang ôm mình, chính là nhân vật truyền kỳ được nhắc đến trong chốn võ lâm – Hà Uẩn Phong? Thực đúng là người đã nằm trong băng quan cả trăm năm một chút cũng không động – Hà Uẩn Phong?
Nhìn lại phía không xa, Văn Thanh Viễn luôn luôn mang vẻ mặt bình thản, nhưng nay lại thêm vài phần cung kính.
"Đệ tử bái kiến sư tổ, không ngờ có diễm phúc được thấy sư tổ phá băng quan mà ra."
Hà Uẩn Phong phất phất tay, ý bảo Văn Thanh Viễn đứng lên, sau đó nghiêng mặt về phía Mạc Phi Trần: "Tiểu tử, tên ngươi là gì? Bình thường chỉ nghe thấy ngươi tự xưng chứng mình đệ tử, sư tổ còn chưa biết tên của ngươi."
Mạc Phi Trần nhìn thấy nụ cười của y, bên tai tựa hồ nghìn chích điêu trong rừng thanh xướng, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi nói: "Mạc... Mạc Phi Trần...." (Em bị sắc đẹp hù cho choáng =)))
Nụ cười trên mặt Hà Uẩn Phong càng sâu: "Phi Trần.... Phi Trần...."
Y niệm đi niệm lại cái tên Mạc Phi Trần, tựa hồ có thế từ đó mà thấy được thế giới khác.
"Tên của người rất đẹp, hiện tại sư tổ hỏi ngươi, nữ nhân này, ta có nên tha cho nàng hay không?"(Làm gì cũng phải hỏi ý vợ trước =)))
Mạc Phi Trần chậm rãi cúi đầu nhìn Lý Bích Liễm, "Phu thê bọn họ không những muốn đánh cắp kiếm chủng cùng bí tịch của sư phụ, còn đưa Linh Xà bang tới hại cái vị sư huynh đệ của ta...."
"Cho nên ngươi không muốn tha họ?" Hà Uẩn Phong ngẩng mặt xem nam hài đang ghé trên vai mình.
"Kỳ thật đệ tử vốn định nói 'oan oan tương báo', nhưng là đệ tử không có trí tuệ cao siêu như vậy."
"Ta biết, ngươi vừa không muốn giết bọn họ, nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha." Hà Uẩn Phong xoay người, một cước đạp chính là "Thừa Phong" cước pháp, nhưng, nhìn y sử dụng so với Mạc Phi Trần càng phiêu dật gấp bội, quay đầu nhìn về phía Văn Thanh Viễn, "Đưa đôi phu thê này giam trong động xà, làm cho bọn họ nếm thử tư vị bị xà cắn đệ tử bổn môn phải chịu đựng."
Quả nhiên Lý Bích Liễm tái mặt, quỳ gối tại chỗ không thể đứng lên.
Hà Uẩn Phong nhẹ nhàng dừng lại phía trên sạn đạo, đặt Mạc Phi Trần xuống.
Chỉ thấy cổ tay y khẽ chuyển, một đạo kiếm khí rít gào mà ra, âm thanh vang vọng sơn cốc mãi không tan. Lao đến bọn Linh Xà bang, mỗi người bị một kích xuyên qua, đến độc xà đang uốn lượn cũng bị nghiền nát.
Ngón tay Hà Uẩn Phong tại không khí điểm một chút, kiếm khí quay lại trong đầu ngón tay y.
Mạc Phi Trần nhìn thấy khẽ nhếch miệng, Hà Uẩn Phong cúi đầu, bàn tay sờ sờ đầu hắn, "Dây cột tóc của ngươi đâu?"
"Bị... Bị kiếm khí Lý Bích Liễm cắt đứt rồi...."
Các đệ tử còn lại đều quay đầu nhìn về phía Hà Uẩn Phong đứng dưới trời đêm, những người bị thương chống đỡ nhau, thở hổn hển như chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Văn Thanh Viễn đưa Hà Uẩn Phong đến đại sảnh sơn trang, các đệ tử đều xếp hàng quỳ lạy dài tới tận ngoài cửa.
Mạc Phi Trần cũng không phải đệ tử thân phận cao, nên chỉ quỳ gối xa xa.
Đêm tối túc mục (nghiêm trang) dần dần trôi qua, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào y phục Hà Uẩn Phong, y thực ra không hề nhìn những đệ tử đang quỳ, mà khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.
"Ta đã ngủ bao lâu?" Thanh âm của y thật nhẹ.
"Một trăm mười hai năm." Văn Thanh Viễn trả lời.
"Lâu như vậy? Nhưng cảm giác như mới ngày hôm qua còn đang nằm trong lòng Liên Vân...." Hà Uẩn Phong gật đầu, cười cười, "Đều đứng lên đi, các ngươi quỳ lạy ta "cổ nhân" trăm năm có ý nghĩa gì?"
Chúng đệ tử vẫn như trước cúi đầu quỳ gối, Mạc Phi Trần vốn định đứng lên, nhưng gặp một bên mọi người vẫn chưa động, hắn cũng không đột nhiên đứng dậy.
Hà
Mạc Phi Trần gật đầu trong lòng, tất nhiên là vậy. Hà Uẩn Phong xem ra chỉ chừng ba mươi mốt, ba hai, bị người ta gọi tới gọi lui "sư tổ", cũng thực kỳ quái a.
"Như vậy đệ tử phải xưng hô ngài thế nào?"
Hà Uẩn Phong quay đầu, lạnh nhạt nói: "Liền gọi ta một tiếng 'Hà sư huynh' đi. Ngươi dù gì cũng là trang chủ Côn Uẩn sơn trang, ta chỉ muốn tại sau núi này nhàn nhã sống qua ngày. Đúng rồi, còn muốn có tiểu hầu tử này cùng ta bầu bạn."
Mạc Phi Trần còn đang tìm xem hầu tử ở nơi nào, cổ áo đã bị kéo lên.
"Ta là hầu tử..."
"Phi Trần, nếu như ngươi nguyện ý, về sau có thể kêu ta một tiếng sư phụ. Mỗi ngày chỉ cần ăn ngủ, cùng vi sư ngoạn vui, sẽ không ai gọi ngươi dạy sớm luyện kiếm, tự do khoái hoạt, thế nào, ngươi đồng ý?"
"Đồng ý! Đương nhiên đồng ý!" Mấy ngày nay liều mạng luyện kiếm hại hắn ngủ cũng không ngủ được, cấm kiếm đến nỗi bàn tay đều phát đau.
Hà Uẩn Phong mỉm cười: "Thanh Viễn, lúc này tin tức ta xuất quan rất nhanh sẽ truyền ra, trong chốn gia hồ người đến bài phỏng tự nhiên sẽ không ít. Ngươi nói với bọn họ, ta không có ý định lần nữa xuất hiện trong giang hồ, cũng không muốn gặp bọn họ, nếu bọn họ đối với ta có vài phần tôn trọng, liền để cho ta thanh tĩnh."
"Thanh Viễn hiểu được."
Tay Mạc Phi Trần bị Hà Uẩn Phong cầm lấy, giữa nắng ban mai xẹt ngang một đường tới sơn cốc.
Hà Uẩn Phong đứng trên sạn đạo, nhìn thủy đàm trong cốc, "Phi Trần, theo ngươi chúng ta ở đây dựng một mái nhà tranh được không?"
"Nhà tranh? " Mạc Phi Trần nhướn mi, "Sư phụ, sao người không ngụ tại viện trong sơn trang, mà lại muốn dựng mao ốc trên sạn đạo này?"
"Đúng vậy. Vi sư từng có nguyện vọng, có thể ở nơi núi non thanh tịnh, dựng một mái nhà tranh, không cần quá lớn, chỉ cần...."
"Chỉ cần có thể cùng người yêu thương ngày qua ngày tiêu diêu tự tai, nghe gió thổi đến thổi đi, xem hoa nở rồi hoa tàn?" Mạc Phi Trần nghiêng đầu, hắn biết Hà Uẩn Phong đang nhớ tới Lạc Liên Vân.
"Đúng vậy. Chính là...."
Mạc Phi Trần nhìn đôi mắt đượm buồn u sầu, môi bất giác mang theo nụ cười bất đắc dĩ, "Chính là ... Niên niên tuế tuế hoa tương tự. Tuế tuế niên niên nhân bất đồng. (năm tháng trôi qua hoa vẫn vậy, nhưng tháng năm qua rồi người không còn.)"
Lạc Liên Vân đã đi, y cùng nàng xa cách nhau một trăm mười hai năm.
Hà Uẩn Phong sờ sờ đầu Phi Trần, "Ngươi buồn ngủ không? Nếu không chúng ta liền đi dựng nhà."
"Được a. Chúng ta bây giờ cần kiếm cây để dựng cột trụ... Sư phụ, chặt cây rất vất vả, đồ đệ có thể đi chuẩn bị cỏ, rơm làm mái không?" (khôn lỏi =)))
Ngón tay Hà Uẩn Phong trạc trạc mũi Phi Trần (bấn =))), phẩy phẩy tay: "Đi đi, đi đi, ngươi cái đồ hầu tử."
Mạc Phi Trần cười hì hì, muốn tìm rơm nơi nào, đương nhiên là nhà bếp.
Các vị sư huynh thấy hắn liền tụm lại, hỏi hắn Hà Uẩn Phong nhìn thế nào, vừa nãy bọn họ đứng quá xa, không có thấy rõ diện mạo sư tổ, còn nữa, sư tổ vì sao chết rồi mà có thể sống lại vân vân, hỏi đến làm Mạc Phi Trần muốn choáng váng.
"Ai, sư tổ cũng có gì đặc biệt đâu, không phải cũng hai con mắt, một cái mũi sao?" Mạc Phi Trần ôm rơm, nói: "Các sư huynh, hôm nay đốt lửa dùng củi đi, đống rơm khô này đều cho ta nha."
Một vị sư huynh đập lên lưng hắn. "Ngươi tiểu tử thật tốt, được sư tổ coi trọng, về sau nếu được sư tổ dạy công phu gì cao thâm, ngươi cũng không được giấu diếm a!"
"Ai, các sư huynh chẳng phải cũng biết Mạc Phi Trần ta không có thiên phú võ học sao. Sư tổ bất quá xem ta như tiểu hầu tử, muốn bồi ngài giải sầu thôi nha –"