Phỉ Vọng

Một Giấc Mộng Đẹp


trước sau


Lúc Nghê Phỉ Vọng ngậm lấy nó cô cảm thấy không giống như trong mơ.
Giống ở chỗ đó là yết hầu của anh, không giống ở chỗ phản ứng của cơ thể cô –
Phía dưới vô cùng ướt.
Cô buông yết hầu của anh ra, vươn đầu lưỡi liếm láp.

Thấy chỗ đó dính nước mới thỏa mãn cười cười, muốn ấn dấu của Nghê Phỉ Vọng lên người Chử Hàng.
Chử Hàng cúi đầu, nâng cằm cô lên, ngón tay ôm lấy gương mặt đầy đặn của cô, đột nhiên hôn xuống.
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy nụ hôn này không giống như lúc nãy, nụ hôn này hung dữ hơn, Chử Hàng cứ như muốn ăn cô vào trong bụng.
Hơi thở nặng nề không thể hòa tan được.
Cố gắng đón nhận nó, nước bọt chảy ra theo khóe miệng, dâm mĩ ái muội cực kỳ.
Chử Hàng mút lấy cánh môi dưới của cô, như là đang liếm láp món thạch trái cây mà anh yêu quý, đôi tay vuốt ve phần hông của cô.
Cô nặng nề thở dốc, như là chạy mấy trăm mét.
Hai người dựa vào nhau, môi Chử Hàng dán lên má cô.
Anh cọ cọ, “Đừng hôn chỗ đó.”
Nghê Phỉ Vọng chậm rãi chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao?”
“Sẽ cứng.” Chử Hàng nói thẳng ra hai chữ.
Nghê Phỉ Vọng không ngờ anh sẽ nói như vậy, khuôn mặt đỏ lên, mấp máy: “Vậy cậu thích không?”
Tay cô chạm vào yết hầu đang nhô lên của anh, nó lăn lăn, cô cười một tiếng.
“Thích.” Anh ôm cô càng chặt, cúi đầu hôn lên trán cô.
Anh đột nhiên hỏi: “Tối nay tớ đã nói thích cậu nhiều như vậy rồi, còn cậu thì sao.”
Vẫn là muốn một đáp án chính xác, anh vẫn muốn Nghê Phỉ Vọng tự mình nói ra, cô thích anh.
Nghê Phỉ Vọng bị hôn đến mức mê man, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết Chử Hàng đang tỏ tình với cô.

Cô, Nghê Phỉ Vọng, có sở trường chính là tỏ tình với người khác –
“Tớ thích cậu.”
“Chử Hàng là người con trai tớ thích nhất trên đời này.”
Chử Hàng thấy thế giới của mình đang sáng rực lên.
Những ngày u tối ảm đạm trước kia bây giờ đã chuyển sang thành màu hồng, màu cam.
Anh chờ mong, đưa tay xoa lấy đầu tóc mềm mại của Nghê Phỉ Vọng.
“Chử Hàng là người con trai tốt nhất trên thế giới này.” Nghê Phỉ Vọng tiếp tục thổ lộ.
Chử Hàng nghe thế thì đôi mắt khẽ chuyển động.
Không phải, tớ không phải là người tốt nhất trên đời.
Tớ có những ý nghĩ xấu xa đó, cậu có biết không?
Biết bao nhiêu lần muốn kéo tay cậu lại, hỏi, so với Giang Ngạn Chu thì anh kém chỗ nào.

Lại không biết có bao nhiêu lần, trong mơ đè cậu ở dưới thân, liếm láp thân thể của cậu, buộc cậu nói yêu tớ.
Những cái đó Nghê Phỉ Vọng không hề hay biết.
Còn những… tờ hóa đơn kia là anh cố ý đặt trên bàn, muốn cô biết, tâm tư của anh đối với cô.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt mềm mại của Nghê Phỉ Vọng, cô hơi híp mắt, môi bị anh hôn đến mức sưng đỏ, ửng hồng, son môi cũng lem ra cả, xung quanh môi là những dấu vết mập mờ.
“Buồn ngủ quá, Chử Hàng…” Âm thanh cô làm nũng vừa dính người lại vừa mềm mại.
Chử Hàng hôn mặt cô, dỗ dành: “Đưa cậu về nhà nhé?”
“Ưm.” Nghê Phỉ Vọng gật đầu.
“Ngồi thêm lát nữa đã.” Chử Hàng luyến tiếc đưa cô về, ôm eo cô, để cô thoải mái dựa vào người anh.

Hương vị ngọt ngào trên người cô, giờ lại lẫn thêm mùi rượu, những mùi vị ấy xông vào mũi anh, làm anh ngất ngây theo, lâng lâng mơ hồ.
Anh thấy làn da hơi lộ ra dưới cổ áo cô, màu trắng, hồng hạt.

Xuống chút nữa là đường cong phập phồng, phần thịt đẫy đà dính ngực anh anh, cơ thể run run, cảm nhận được chỗ mềm mại ở ngực cô.
Rất lớn, cũng mềm.
Biến thái.
Anh nghĩ chính mình như vậy.
Nhìn bầu ngực trắng nõn của cô.

Có một đoạn hồi ức hiện lên trong đầu anh.
Đó là lần thứ hai anh có dục vọng đối với Nghê Phỉ Vọng.
Hai năm trước, khi cô đang giảm cân, không có thời gian đi đến phòng tập thì ở trong sân nhảy dây.

Ngày đó anh theo Nghê Dung đến nhà họ ăn cơm.
Anh muốn gặp cô, nhưng trong phòng khách lại không thấy cô.

Ma xui quỷ khiến anh đi vào trong sân.


Quả nhiên cô ở đó, mặc đồ thể thao, bên hông còn lộ ra một phần thịt trắng nõn.
Cái dây màu cam trên tay không

ngừng quay, ánh mắt anh dừng trên bầu ngực phập phồng của cô.
Lúc ấy cô đầy dặn nên khi nhảy dây, bầu ngực không ngừng xóc nảy, anh nhìn trong chốc lát nhưng mặt phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Nhũ thịt xóc nảy vô cùng, cứ như thể giây tiếp theo sẽ nằm trong tay anh.
Sau lại giải quyết dương vật của mình như thế nào thì anh không nhớ rõ.

Chỉ nhớ rằng, buổi tối đó anh nằm mơ thấy một cảnh mộng xuân.

Quả nhiên ngực của cô nằm trong tay anh, đầu vú hồng hào, hồng hơn cả những đóa hoa anh từng thấy.

Anh đuổi theo nó, vừa liếm vừa hôn, cuối cùng còn cắm dương vật mình vào giữa bầu ngực, lúc bắn ra tinh dịch còn lên hai má phiếm hồng của cô.

Lúc anh đưa Nghê Phỉ Vọng về, cô vẫn luôn dựa trên người anh.

Sau thì anh cõng cô trên lưng.
Nghê Phỉ Vọng ghé trên lưng anh, nói: “Chử Hàng, cậu thật tốt.”
Đến nhà cô, anh buông cô ra, đứng thẳng được vài giây thì cô lại mềm nhũn, như người không xương mà dính trên người anh.
Chử Hàng ôm lấy cô, ở bên tai cô nói: “Cậu về đến nhà rồi.”
“Tới rồi à?” Cô quay đầu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn anh như nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ Chử Hàng, giúp tớ… nói với Chử Hàng, bảo cậu ấy… đừng buồn.”
Cô hoảng đến mức không nhận ra anh là Chử Hàng.
Chử Hàng ngây ngốc.
Anh không rõ cảm giác gì đang ở trong lòng, chua xót không thôi, lại có dòng nước ấm chảy trong người anh.
Anh đưa tay sờ cằm cô, cảm giác mềm mại, nâng lên, hôn vào cánh môi hồng nhuận của cô một cái: “Cậu ấy sẽ không buồn.”
“Ơ… Không được hôn tớ.

Không phải Chử Hàng… không cho hôn.” Cô lẩm bẩm, sau đó đẩy anh ra.
Chử Hàng cười, nhẹ giọng nói: “Tớ là Chử Hàng.”

“Vậy thì được.” Cô híp mắt để nhìn rõ anh.
Lúc Chử Hàng đưa cô về nhà, ba mẹ Nghê hoảng sợ, hỏi: “Không phải con về quê à? Sao lại đưa con bé về.”
“Ôi trời, sao lại say đến mức này chứ, Nghê Dung cũng thật là, cứ phải lôi Phỉ Vọng đi uống rượu cơ.”
Chử Hàng cười: “Con về trước ạ.”
“Trời, sao lại say đến vậy?” Mẹ Nghê nhìn đôi môi sưng đỏ của Nghê Phỉ Vọng.
Chử Hàng cứng đờ.
Ba Nghê mở cửa hỏi Chử Hàng: “Vào ngồi đi con.” Tuy không phải là người thân ruột thịt nhưng ông vẫn thích cậu cháu trai “cũ” học giỏi, đẹp trai này,
“Không cần đâu ạ.

Để con về trông dì.” Chử Hàng xua tay.
“Thật ngoan quá.” Mẹ Nghê nói nhỏ, “Chỉ là Nghê Dung không có phúc.”
Ba Nghê liếc bà, mẹ Nghê mới im miệng lại, lôi con gái mình vào nhà.
“Vậy con về sớm đi, tới nơi thì nhắn tin cho chú.”
“Dạ vâng.”
Trước khi đi, Chử Hàng còn nhìn thoáng qua, Nghê Phỉ Vọng đang nằm dáng người hình chữ X ở sô pha, đột nhiên thấy hạnh phúc trong lòng.
Lúc anh trở về, Nghê Dung còn nằm trên sô pha, chăn lông rơi trên mặt đất, anh nhẹ nhàng đắp lại cho cô, sau đó về phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Chử Thiệu Bách bảo anh ngủ một đêm, sáng mai lại dọn.
Buổi tối đó Chử Hàng nằm mơ, không phải những cảnh tượng kiều diễm ấy, mà lại mơ thấy Nghê Phỉ Vọng ôm anh, không ngừng nói thích anh.
Anh nói, lặp lại lần nữa.
Cô sẽ nói lại, có lúc vui lòng còn hôn mấy cái trên mặt anh.
Là một giấc mộng đẹp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện