Phỉ Vọng

Cậu Cứng Không


trước sau


Nghê Phỉ Vọng bị giật mình, tất cả sự chú ý đều dồn vào chỗ anh đang sờ bên hông.

Ngón tay Chử Hàng ấm áp khô ráo, không giống như tay cô hay đổ mồ hôi.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da bên eo cô, Nghê Phỉ Vọng nương theo động tác của anh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Tớ đồng ý hả?” Miệng cô lắt léo nhưng giọng nói lại mềm như bông.
“Tớ chưa đồng ý mà cậu cũng ngồi trên đùi tớ đấy thôi.” Tay Chử Hàng không buông ra, vẫn tiếp tục xoa lấy.
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy chỗ đó bị anh xoa đến mức nóng lên.
Nhưng mặt cô còn nóng hơn tất cả —
Cô nghe Chử Hàng nói vậy, trong miệng liền nói: “Tớ không có, tớ không nhớ rõ.” Thật ra những ký ức trong đầu cô đang rõ ràng, đúng là cô có bò trên đùi anh ngồi.
Chử Hàng cười rầu rĩ, tay khác nắm lấy tay cô, chậm rãi dời trên ngực anh, lên chút nữa là yết hầu của anh.

Tay của Nghê Phỉ Vọng đụng phải yết hầu, trên đầu ngón tay lăn lăn.
Trong bóng tối, Nghê Phỉ Vọng thấy được đôi môi hồng hào của Chử Hàng, còn có cả ý cười trong mắt anh.
Xúc giác và thị giác đánh sâu vào, trong đầu Nghê Phỉ Vọng có 2 chữ:
Háo sắc.
Chử Hàng nhắc nhở: “Chỗ này, tối qua cậu hôn vào chỗ này.”

Nghê Phỉ Vọng: “Tớ không có, tớ không nhớ đâu, cậu nói bậy.” Ba lần phủ nhận, nhưng trong đầu lại cố nhớ lại, hôn vào yết hầu của anh thì có cảm giác gì.
Chử Hàng dường như biết suy nghĩ của cô, anh cúi đầu dán vào mặt cô, môi cọ qua bên tai cô: “Cậu thích nó lắm đúng không?”
Chử Hàng nói vậy không phải không có lý do.

Ngày sinh nhật cô, lúc đó cô còn tỉnh táo cũng trét kem lên yết hầu anh.

Tối qua say rượu thì hôn trực tiếp vào nó, anh có lý do để tin chắc rằng Nghê Phỉ Vọng hứng thú với yết hầu của anh.
Thật kỳ diệu, Nghê Phỉ Vọng thế mà thích yết hầu của anh.
Nghê Phỉ Vọng muốn giải thích nhưng cô cứ cảm thấy như mình dang bị lột sạch trước mặt anh, vừa thẹn thùng vừa bối rối.
Nhưng sự kiêu ngạo trong cô lại đột nhiên xuất hiện, cô đảo mắt, dùng đầu ngón tay chạm vào yết hầucủa anh, giọng bình tĩnh nhưng

run rẩy nói: “Thích.”
Chử Hàng lại cười.
“Muốn hôn nó không?”
Lý trí không thắng nổi cảm xúc, Nghê Phỉ Vọng không biết nhịn mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Muốn.”
Chử Hàng hôn bên tai cô, “Tớ cũng muốn hôn cậu.”
Nói xong anh liền cúi xuống cổ cô, cằm cọ qua, môi dừng trên cổ cô.

Nghê Phỉ Vọng bị bắt ngẩng đầu lên, bên dưới là đỉnh đầu của anh, còn có mùi xà phòng gội đầu.

Chử Hàng thấy bên cổ cô có đốm đỏ, không do dự mà hôn lên, ngậm lấy làn da non nớt ấy, vươn lưỡi, trượt qua nơi đó hai vòng.
Chóp mũi Nghê Phỉ Vọng hừ kêu rên, toàn sức lực của cô bị anh hút cạn kiệt.

Cô nắm lấy tay anh, nhìn chằm vào góc chết trên đỉnh thang lầu thư viện.
Trong chốc lát Chử Hàng lại mút vào, anh thấy vết đỏ kia to ra hơn một chút.
Anh ngẩng đầu, nhìn hai mắt ngấn lệ của Nghê Phỉ Vọng, ngón tay vuốt ve làn da mới bị anh làm cho ướt át, nói nhỏ: “Dâu tây.”
Nghê Phỉ Vọng cũng nhìn chỗ đó, nhưng chỉ thấy nó óng ánh.
Cô đỏ mặt, nghĩ thầm, đúng là dâu tây thật.
Xong rồi cô hôn lại yết hầu của Chử Hàng.

Cô cảm thấy so với mình, Chử Hàng còn vui vẻ hơn.

Lúc hôn, tay Chử Hàng vuốt sau cổ cô.
Giống như đang nựng mèo.
Lúc đang hôn, cô đột nhiên nhớ hôm qua anh nói một câu, bảo cô đừng hôn chỗ đó, nếu không thì anh sẽ cứng.
Nghĩ vậy, cô hôn lấy.

Hôn cho có lệ liền ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh, toàn thân đều dính trên người anh.
Chử Hàng thấy cô ngừng hôn thì động tác nựng mèo cũng ngừng lại.
“Sao vậy?”
Nghê Phỉ Vọng nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, nũng nịu hỏi: “Cậu cứng không?”
Mèo được nựng xong lại trở nên giảo hoạt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện