Một tuần sau kỳ kiểm tra thì có kết quả.
Thành tích của Nghê Phỉ Vọng vẫn nửa vời như cũ đứng ở giữa, còn Chử Hàng thì vẫn duy trì thành tích đứng trong top 3, đặc biệt là môn Toán, đứng thứ hai và cao hơn 10 điểm.
Ban đêm, Chử Thiệu Bách hỏi thành tích của anh xong lại hỏi: “Phỉ Vọng thì sao?”
“Cũng tạm ạ, nhưng có tiến bộ.” Trong mắt Chử Hàng là sự dịu dàng.
Chử Thiệu Bách nhìn anh, trầm mặc trong chốc lát: “Con nhớ giúp con bé, còn một năm nữa là thi đại học rồi.”
Chử Hàng gật đầu nói đã biết.
Anh đã sớm đưa Nghê Phỉ Vọng vào tương lai của anh.
Tuy nhìn Nghê Phỉ Vọng không dễ bắt nạt nhưng tâm tư đơn thuần, bắt đầu làm chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả.
Ba mẹ Nghê cũng cưng chiều cô, không xem trọng thành tích lắm.
Anh đã nghĩ kỹ sớm rồi, nếu muốn Nghê Phỉ Vọng thi vào cùng trường đại học với anh, năm tới đây anh phải giúp cô nâng cao thành tích.
Nghê Phỉ Vọng cũng ý thức được vấn đề này, thành tích của cô với Chử Hàng kém nhau 100 Hàng điểm.
100 điểm… 985 đối với anh không là vấn đề gì, nhưng cô chỉ có thể đạt được một con số bình thường mà thôi.
Ba mẹ Nghê lại ngược lại, không hề lo lắng gì hết.
Sau khi biết thành tích của cô, vỗ đầu cô: “Không sao, bấy nhiêu là đủ rồi, nhà chúng ta chỉ cần có con biết đọc sách thôi là đủ.”
Ai ngờ Nghê Phỉ Vọng đỏ mắt lớn tiếng nói: “Không được!”
Hai người bị hoảng sợ, không biết an ủi như thế nào.
Một lát sau, Nghê Phỉ Vọng đứng dậy: “Con đi học bài đây!”
“Đổi tính à?” Ba mẹ Nghê nhìn mặt nhau.
Cứ thế mà trôi qua.
Có một ngày, Chử Hàng hẹn Nghê Phỉ Vọng ra ngoài chơi.
Cô đang chơi vui vẻ thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, áy náy nhìn gương mặt tuấn tú của Chử Hàng.
Chử Hàng hỏi cô làm sao vậy, cô lắc đầu nói: “Tớ đang nghĩ làm thế nào để làm nhanh toán xác suất thống kê.”
Chử Hàng cười, duỗi tay xoa đầu cô: “Tớ dạy cho cậu.”
“Được.” Nghê Phỉ Vọng thả lỏng lông mày.
Chử Hàng nói muốn dạy cô, đưa cô về nhà mình.
Đúng lúc Chử Thiệu Bách đi dạy ở bên ngoài, trong nhà không có ai, thích hợp để dạy Toán cho bạn gái.
Lúc vừa mới vào nhà, Nghê Phỉ Vọng hơi bối rối, sau khi Chử Hàng bảo cô ngồi thì mới thoải mái lên chút ít.
Đôi chân trần dẫm lên sàn nhà, còn vào bếp giúp Chử Hàng lấy trái cây.
Chử Hàng ngồi trên ghế sô pha mà cười, hình như cô mới là cô chủ của căn nhà này.
Ăn trái cây xong, Chử Hàng và cô bắt đầu vào việc chính.
Sau khi phân tích mấy đề mẫu cho cô xong, Nghê Phỉ Vọng hứng thú hào hùng nói sẽ tự làm, nhưng đến khi đưa ra một bài toán ở trước mắt, cô lại mở tròn mắt mà nhìn.
Chử Hàng muốn hướng dẫn cô nhưng cô lại nói không cần.
Vẫy vẫy tay kêu anh đi làm chuyện của anh đi.
Chử Hàng bất lực rời đi, nhưng lại vừa lòng với tinh thần tự học này của cô.
Hai mươi phút sau, Nghê Phỉ Vọng làm ra đáp án, quay đầu lại phát hiện không có Chử Hàng bên cạnh.
Lúc nãy cô nhập tâm làm bài quá mà không hề để ý là anh đã đi lúc nào.
Cô đi ra ngoài, phát hiện Chử Hàng cũng không ở phòng khách, vậy nên cô đành gõ cửa cửa phòng đang đóng chặt của Chử Hàng.
Không đáp lại.
Vặn chốt, không khóa, cô đi vào.
Chiếc đèn lớn trong phòng không được bật, chỉ có ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc đèn nhỏ đầu giường, nhàn nhạt như một quả cam đang sáng lên.
Chử Hàng không ở trong phòng nhưng cô thấy đèn trong nhà vệ sinh lại sáng, bên trong còn có tiếng nước tí tách chảy –
Chử Hàng đang tắm rửa.
Trái tim Nghê Phỉ Vọng đập bùm bùm, chậm rãi đi qua, đứng trước cửa thủy tinh, gõ cửa: “Cậu đang tắm à?”
Tiếng nước dừng lại.
Chử Hàng: “Ừm.”
Cánh cửa mờ mịt hơi nước, thanh âm Chử Hàng mơ hồ.
“Tớ làm bài xong rồi, cậu ra đây xem.” Cách nói chuyện của Nghê Phỉ Vọng không được nhanh nhẹn, chắc là bởi vì… hưng phấn nhỉ?
Thân thể