“Chờ tớ một chút, tớ đi thay quần áo.” Chử Hàng cúi người hôn lấy đôi môi đang giận dỗi chu ra của cô.
Nghê Phỉ Vọng nhìn bóng dáng anh đi vào nhà vệ sinh, phẫn nộ mà hừ hừ: “Cởi quần ra là không biết ai nữa.”
Chử Hàng quay đầu, cười: “Biết mà.”
Nghê Phỉ Vọng lăn lộn hai vòng trên giường anh, váy nhăn lại thành nhúm dưới thân cô.
Cô ngồi dậy, ngẩn ra trong chốc lát, hơi dang chân ra nhìn vào giữa hai chân, nơi cọ xát có chút đỏ ửng.
Cô đưa tay sờ vào nơi đó, bên tai lại nóng lên.
Chử Hàng đi ra từ nhà vệ sinh, ăn mặc quần áo rộng thình ở nhà, Nghê Phỉ Vọng vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn dưới thân anh, quần quá rộng nên cũng không nhìn ra gì.
Chử Hàng kéo cô lại để xem đáp án.
Đáp án không phải là một phần ba, mà là một phần sáu.
Anh giảng lại cho cô một lần, Nghê Phỉ Vọng suy nghĩ làm bài nên cũng quên đi chuyện muốn xem phần dưới của anh.
Đến lúc Chử Hàng đưa cô về nhà, cô mới đột nhiên phát hiện hôm nay cô bị thiệt thòi lớn.
Cô hỏi anh: “Khi nào mới cho tớ xem?”
“Chờ đến lúc cậu làm đúng.” Chử Hàng sờ sờ mũi của mình.
“Cậu chờ đó.” Nghê Phỉ Vọng hứa hẹn.
Chử Hàng nhìn bóng dáng Nghê Phỉ Vọng, cười cười, đúng là cô không biết sợ hãi gì cả.
Hôm nay thiếu chút nữa, thật sự thiếu chút nữa thôi…
Rất nhiều lần anh nhịn để không cởi quần lót của cô ra, nhét của mình vào nơi bên trong mềm mại đó.
Bây giờ chưa phải là lúc tốt nhất, anh và cô còn cần chờ thêm chút nữa, ngay cả khi mong muốn về nhau đã được chắp nối.
Nhưng hình như còn quá sớm.
Nhưng anh không biết Nghê Phỉ Vọng cũng có muốn như vậy không.
Toàn bộ những ngày nghỉ hè của Chử Hàng đều giúp cô học bổ túc.
Nghê Phỉ Vọng làm rất nhiều để, đương nhiên có lúc làm đúng là đòi xem “Chử Hàng nhỏ”.
Nghê Phỉ Vọng nhớ rõ lúc cô gặp nó, rất có tinh thần, đỉnh đầu nâng lên trong rừng rậm màu đen, đỉnh chóp bóng loáng.
Trên đỉnh miệng là cái miệng nhỏ ẩm ướt, cô nheo mắt, muốn chạm vào nhưng Chử Hàng không cho.
“Đừng.”
“Sao lại không cho tớ sờ vào! Tớ làm đúng rồi.”
“Thêm một bài nữa rồi nói.” Anh định kéo quần lên.
Nghê Phỉ Vọng giữ chặt tay anh, ngẩng đầu hôn anh.
Hôn đến hơi thở Chử Hàng rối loạn, cô liếm môi anh hỏi: “Cậu không muốn tớ à?”
Lông mi anh chớp vài lần, ánh mắt mềm mại kiều diễm, mang theo ý thâm tình sâu đậm.
Chử Hàng ngơ ngẩn nhìn cô, “Muốn.”
“Vậy tớ cho cậu, cậu muốn không.” Giống như yêu tinh dụ hoặc bên tai anh.
Dừng một chút, Chử Hàng cười: “Tớ muốn là cậu cho à?”
Nghê Phỉ Vọng không biết sao anh lại có thể đảo khách làm chủ.
Cô muốn tìm lại quyền chủ đạo của mình, nâng cao âm lượng: “Có thể.”
Chử Hàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chắc chứ?”
“Chắc.” Nghê Phỉ Vọng trả lời không nghĩ ngợi.
Chử Hàng lui lại, chỉ vào chỗ trống trước mặt anh, “Đứng đây.”
“Cởi sạch ra.”
Nghê Phỉ Vọng nghe anh nói mà