Sau khi “làm hòa” thì bầu không khí dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng Nghê Phỉ Vọng bồn chồn trong lòng.
Cũng không thể tự nhiên với anh được, cô ráng nín cười, ngồi xuống bên cạnh Chử Hàng.
Gần hơn so với lúc nãy.
Chử Hàng cầm sữa chua uống hai hớp, sau đó xem TV.
Nghê Phỉ Vọng cảm thấy anh xem chăm chú, nghĩ thầm, sớm biết thì đã không mở cái chương trình gameshow này.
Anh cứ như vậy làm cô không biết nói gì.
Cuối cùng cũng có quảng cáo, Nghê Phỉ Vọng lúc này mới rảnh rỗi hỏi anh: “Cậu tới tìm cô tớ làm gì vậy?”
Chử Hàng quay đầu nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen bóng, đôi môi tái nhợt lúc nãy cũng có huyết sắc trở lại.
Anh nói: “Ba tớ bảo tới.”
Thật ra ba anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, nhưng anh nhớ Nghê Phỉ Vọng, nên tới đây.
Ai ngờ đang đi nửa đường thì trời mưa lớn, không mang dù nhưng anh cũng không chịu đi vòng về nhà mà dầm mưa.
Nhưng hôm nay rất đáng giá, bị xối mưa cũng đáng giá.
“Cô tớ với ba cậu lại cãi nhau à?” Nghê Phỉ Vọng hỏi.
“Tớ không biết.” Chử Hàng lắc đầu nhẹ, mái tóc chưa khô rũ xuống.
Nghê Phỉ Vọng nhìn chằm chằm, cô nghĩ, nếu tóc dài như vậy thì anh có ngứa không?
Chử Hàng thấy cô đang nhìn anh thì nín thở, anh chớp mắt, nghĩ trong lòng, cô đang suy nghĩ về điều gì thế?
Còn chưa nghĩ ra nên nói gì nữa, Nghê Phỉ Vọng lấy lại tinh thần.
Cô đột nhiên cúi đầu, lông mi dài chớp chớp.
Chử Hàng càng thở mạnh.
“Cậu không thích cô tớ đúng không?” Nghê Phỉ Vọng đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh, đôi mắt tìm tòi, nghiên cứu nhìn về phía anh.
Con ngươi của Chử Hàng hỗn loạn di chuyển rồi lại bình tĩnh trở lại, hai người đối diện một lúc, anh mở miệng: “Tớ chỉ thích… mẹ tớ mà thôi.”
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên nhận ra anh đang thở gấp, lại phát hiện mình đã hỏi điều không nên hỏi.
Trong lòng thầm mắng mình ngu xuẩn, lại không biết làm thế nào để tiếp lời, nghĩ ngợi, cô nói: “Không sao cả, cậu không thích cô tớ cũng đúng.”
Dù sao Nghê Dung cũng không thích anh, nếu Chử Hàng thích Nghê Dung thì chẳng phải là mặt nóng dán mông lạnh sao? Cuối cùng Nghê Phỉ Vọng cũng không biết Nghê Dung không thích Chử Hàng bao nhiêu.
Cô bây giờ, cứ như là đứng bên Chử Hàng, sợ làm tổn thương anh.
Nếu bị Nghê Dung phát hiện thì chắc chắn sẽ mắng cô ăn cây táo, rào cây sung.
“Tớ không ghét dì.” Chử Hàng nói nhỏ.
Nghê Phỉ Vọng hối hận vì chính mình đã khơi gợi chủ đề này, càng nói cô càng đau lòng cho Chử Hàng.
Cô đứng dậy sô pha, hỏi anh muốn ăn gì không?
Chử Hàng lắc đầu.
Nghê Phỉ Vọng cũng lắc đầu, “Không được, để tớ lấy bánh quy cho cậu.’
Cô