Tống Úc nhìn bầu trời xám xịt phía xa xa và dòng sông xanh trong như pha lê đang ở rất gần, cô thở ra một hơi dài.Cũng không biết vì lý do gì, cả quãng đường đi mặt Bùi Chỉ đen như đít nồi, cho tới khi lều bạt được dựng xong, cũng không nói với cô một lời nào.Tống Úc hết cách, chỉ có thể làm công việc của mình, cô đặt thiết bị chụp ảnh trên mỏm đá.
Gió to thổi mạnh tới, gác ba chân không thể đứng vững, bị gió thổi tới mức có thể đổ ập bất cứ lúc nào.
Khi Bùi Chỉ vác vài thứ đồ lặt vặt cuối cùng lên lều, nhìn thấy Tống Úc cứ đứng mày mò cái máy chụp ảnh thì mím chặt môi, nhưng vẫn tiến lên phía trước giúp cô.Anh tìm một vật nặng tới, chặn dưới gác ba chân để nó đứng vững.
Tống Úc nhìn anh, lời cảm ơn còn chưa kịp thốt thì đã thấy anh rời đi, bận công việc của mình.“….” Cô bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm, “Tới mức đấy không!”Cứ y như trẻ con.Tống Úc không thèm để ý tới anh, quay người với cái máy ảnh, điều chỉnh vị trí ống quay, ngắm trúng vào dòng sông băng to lớn.Việc còn lại là chờ đợi.Thời điểm băng vỡ rất khó nắm bắt, khi Tống Úc đứng trên trạm băng cũng mới chỉ nhìn thấy hai lần, hơn nữa còn cách rất xa, nhìn không rõ, lần nhìn rõ nhất, thì cũng là khi ngồi trên trực thăng hôm trước.Sau khi đợi một tiếng đồng hồ, bầu trời đã dần dần tối lại.
Tống Úc có hơi bế tắc, không thể chắc chắn trong khoảng thời gian hôm nay hoặc ngày mai mình có thể quay được cảnh mà mình muốn quay hay không.Nhân lúc có ánh sáng, cô cầm máy ảnh lên, chụp được khá nhiều những cảnh gần đó.
Bùi Chỉ cũng không hề rảnh rỗi, đem theo rất nhiều thiết bị phát hiện gì đó quỳ xuống đất, thu thập lại các mẫu băng vĩnh cửu từ đảo.Qua một lúc, bầu trời đã tối hẳn lại, nhiệt độ buổi tối lại càng thấp hơn.
Tống Úc tắt nguồn camera, trong môi trường nhiệt độ cực thấp, pin cạn rất nhanh và cô cần phải bảo quản nó.Cô nhìn bốn phía, nhìn thấy một cụm đèn trắng ở phía xa, Bùi Chỉ vẫn đang làm việc, chưa có ý muốn quay lại.
Tống Úc đút hai tay vào túi áo.
Tay phải sờ phải con rối gỗ, nhìn vào cụm đèn trắng phía xa xa, hồi lâu sau, cho tới khi lạnh không chịu được nữa, mới tự mình chui vào lều.Lần ra ngoài này, vì muốn tiết kiệm không gian nên cô không đem theo laptop, cho nên cô chỉnh lý lại ảnh ở ngay trên máy chụp.
Máy ảnh phản xạ ống kính đơn vẫn là chiếc máy cô đem tới rừng mưa lần trước, máy ảnh có dấu hiệu bị va đập, do lần cãi nhau của Khải Tây và Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đó, Khải Tây vứt một buồng chuối sang bên Đáp Khắc Ngõa Nhĩ, không cẩn thận đập vào máy ảnh cô.Thời gian trôi qua lâu như vậy, chiếc máy ảnh vẫn là vết tích minh chứng cho quãng thời gian cô ở rừng mưa.
Tống Úc sờ sờ vào phần bị lõm ở máy ảnh, rồi giơ tay ra xem thời gian trên đồng hồ.Đã mười một giờ đêm rồi.Có bước chân chậm rãi đang bước về phía lều, tiếng bước chân giẫm trên tuyết nghe sột soạt.Lại là một loạt âm thanh của thiết bị máy móc.Qua ánh sáng trong lều, cô nhìn thấy một bóng đen đi đến gần và khóa lều được kéo ra.
Mi mắt Tống Úc hơi run run, thu lại tầm nhìn, cố làm ra vẻ không để ý nhìn vào ảnh trong máy.Không gian trong lều không to, chỉ đặt hai cái túi ngủ, trong lều nhiệt độ không cao hơn bên ngoài là bao, đặc biệt là khi Bùi Chỉ đi vào, đem tới một trận gió lạnh.Tống Úc nằm ở phía sau khóa kéo, ánh mắt Bùi Chỉ nhàn nhạt quét qua người cô, sau đó ngồi xuống phía đối diện cô.Bên ngoài lều, gió mạnh đang thổi tới thét gào.
Bên trong lều, không khí dường như bị ngưng trệ, tràn đầy sự im lặng khó chịu.Tuy là tầm nhìn của Tống Úc dừng trên màn hình máy ảnh nhưng lại không tập trung được tí nào, cuối cùng cô không chịu được, ho nhẹ một cái, phá vỡ bầu không khí yên lặng.“Ngày mai mấy giờ thì trời sáng, em đặt báo thức?”Gần tới đêm địa cực, thời gian ban ngày đang bị đẩy lùi mỗi ngày.
Một chân Bùi Chỉ co lên, trên đầu gối đặt quyển sổ da, trên ngực móc ra chiếc bút kim loại, không biết đang viết gì.“Không cần, trời sáng anh sẽ gọi em.” Ngữ khí anh lạnh nhạt, không ngẩng đầu nhìn cô.“Anh có dậy được không?”“Anh không ngủ” Bùi Chỉ vẫn đang viết báo cáo gì đó, giải thích : “Nhiệt độ buổi tối ở Bắc Cực rất thấp, mỗi hai tiếng anh sẽ gọi em dậy một lần, để tránh trường hợp em rơi vào trạng thái đông cứng.”“Còn nữa, em ngủ có thói quen hay trở mình, chú ý là đừng trở mình nhiều, nằm cuộn tròn người để giữ nhiệt cơ thể.”Tống Úc hơi sững người, vô thức hỏi anh : “Sao anh biết em ngủ hay bị trở mình?”“…..” Bùi Chỉ buông cái bút trong tay xuống, kẹp ở giữa sổ, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn đối mắt với Tống Úc.Đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào bìa của cuốn sổ da, chậm rãi mà im lặng.
Cứ nhìn cô như vậy, không nói gì.Hồi lâu sau, Tống Úc chớp chớp mắt, não đột nhiên ong ong, cô mới phản ứng lại.À.Từng ngủ cùng.Cô ngượng ngập trốn tránh ánh mắt anh, hai tai sau mái tóc dày đã bắt đầu bỏ bừng lên.Bùi Chỉ giật giật khóe miệng, nói mỉa mai : “Quên cũng nhanh thật.”“…..”Đối diện với thái độ lạnh lùng và thơ ơ này của anh cả ngày, cuối cùng cô bất lực nói : “Có thể nói chuyện bình thường với nhau không?”Bùi Chỉ lại nhìn cô thêm một cái, vẫn không bị lay động : “Cả tháng nay em đều dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh đấy.” :v“…..”Tống Úc nhìn anh, bởi vì ở bên ngoài quá lâu, có những hạt băng nhỏ đã đọng trên hàng mi của anh, môi anh đang mím chặt, rõ là bày ra dáng vẻ giận dỗi.Không biết tại sao, cô ấy lại thấy khoảng cách giữa mình và anh được kéo gần trong bầu không khí căng thẳng.“Coi như em sai.” Cô nhượng môt bước, xóa nhòa đi quá khứ.Tống Úc hơi cử động, cô lấy con rối gỗ từ trong túi ra, vứt lên phía trước.“Tặng anh đấy.”Con rối gỗ rơi trên túi ngủ.Bùi Chỉ hơi giật mình, cầm con rối gỗ lên, bởi vì ở bên trong túi của cô lâu nên cầm nó lên vẫn còn có thể cảm nhận được độ ấm.Hồi lâu sau, anh chậc một tiếng : “Mượn hoa dâng Phật à.”“Đồ người khác tặng em, cũng nỡ tặng lại cho anh à?”Tống Úc nhướn mày, “Ai nói với anh đây là đồ người khác tặng em?”“Không phải à?” Bùi Chỉ biểu cảm lạnh nhạt, giọng điệu nghe như giận dỗi, “Chu Diễm bỏ cả một khoản tiền lớn đấu giá nó về.”Nghe anh nói vậy, Tống Úc hiểu là câu chuyện trong đêm dạ hội từ thiện đó bị hiểu lầm.
Khi đó chuyện Chu Diễm đấu giá để tặng nó cho cô, MXH weibo đã ồn ào một thời gian dài, mặc dù sau này cô đã trả lại tiền cho Chu