Chạng vạng, giờ thăm bệnh của bệnh viện kết thúc, Tống Úc báo trợ lý điều chỉnh thời gian họp kịch bản sang buổi tối.
Kịch bản được họp thâu đêm, khi họp xong thì trời đã tờ mờ sáng.
Mấy nhà biên kịch tranh cãi cả đêm về hướng chuyển thể của bộ phim, cuối cùng thì cũng ngã ngũ.Tống Úc cuối cùng đã đưa ra quyết định và chốt phương hướng, sau đó bàn giao các công việc còn lại cho trưởng nhóm biên kich để theo dõi.
Tự cô lái xe rời khỏi.Vừa đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, khắp mọi ngóc ngách ở Bắc Kinh đều tắc nghẽn, cách bệnh viện hai ba cây số gần như không thể đi được nữa.
Tống Úc không có chút kiên nhẫn nào, cô vứt xe lại rồi đi bộ qua đó.
Trên đường đi, cô lướt qua một tiệm hoa.Mặt tiền được trang trí rất nhỏ và khá tươi mới, các ô cửa kính được bao quanh bởi hàng cây xanh dịu dàng, trên cửa sổ bầy đủ các lại hoa, phối màu rất hài hòa.
Nhưng lại trông rất lạc điệu với khung cảnh bên ngoài.
Mùa đông Bắc Kinh luôn ảm đạm, cây cối khô héo, không một màu sắc.
Tống Úc nhìn chằm chằm vào cửa sổ hồi lâu, cô nhận ra một vài loại cây, bao gồm cả hoa diên vĩ Brazil.Cô đi vào tiệm hoa mua một bó.Tống Úc không đợi ở cửa phòng phẫu thuật mà ngồi trên ghế sô pha của phòng bệnh, ngơ ngẩn nhìn chiếc giường trắng trống trơn.
Những bông hoa được y tá giữ lại khi cô bước vào, họ nói không được mang hoa vào trong nên cả phòng bệnh trông lại càng lạnh lẽo.Cửa phòng bệnh đang mở, phòng đối diện lúc nào cũng có người mở cửa ra vào, họ vây quanh lấy một bệnh nhân.
Hôm nay bầu trời ảm đạm không có ánh nắng..
Cả buổi tối Tống Úc không ngủ, quả thực quá mệt vì vậy nên cô nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, đắp chăn mà Trầm Thư Chi để lại rồi ngủ thiếp đi.Có điều giấc ngủ này rất không yên, trong tim cô như bị đá đè nghẹn, không thể thở nổi.
Buổi chiều, cô bị đánh thức bởi một âm thanh lạch cạch bên ngoài.Có hai y tá đẩy xe đưa Trầm Thư Chi trở lại phòng bệnh, bà nhắm chặt mắt, lông mày cau lại.
Phòng chăm sóc đặc biệt có dịch vụ chu đáo, hoàn toàn không cần Tống Úc giúp gì.
Hai cô y tá rất thành thục đưa Trầm Thư Chi quay lại giường rồi giải thích những chú ý hậu phẫu thuật trước khi rời đi.Phòng bệnh rất yên tĩnh, Tống Úc đứng trước giường, mi mắt hơi cụp xuống nhìn vào gương mặt của Trầm Thư Chi, nghe nhịp thở đều đặn của bà, hòn đá bị ngặn trước ngực đã rơi xuống.Trong ấn tượng của cô, hình như cô chưa từng một lần nhìn kĩ gương mặt của Trầm Thư Chi.
Rất nhiều người đều nói cô giống Tống Tề Lương, cho nên rất xinh đẹp, có lẽ đó là bởi vì họ chưa từng qua Trầm Thư Chi.Đôi mắt hai mí của cô giống bà y như đúc.
Những vết hằn của thời gian dường như lướt qua gương mặt của Trầm Thư Chi một cách rất chậm chạp, hàng mày thanh tú như tạc, ngũ quan tinh tế, dưới mắt phải của bà có một nốt ruồi nhỏ, bình thường rất ít khi được chú ý tới.Gần tới chạng vạng, Trầm Thư Chi mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Tống Úc, ngoài mặt thì bà không có cảm xúc gì nhưng chắc là bên trong bà rất vui vẻ, hàng lông mày dãn ra.Có người từ phòng bên cạnh đem theo một nải chuối và hai quả cam sang “Hoa quả của chúng tôi được mang tới nhiều quá nên ăn không hết, vợ tôi bảo tôi mang qua cho hai người một ít.”Tống Úc cầm hoa quả, khách sáo nói cảm ơn.Cô đem hoa quả đặt lên đầu giường, trong phòng bệnh tựa hồ như dễ thở hơn một chút.
Tuy là ở cùng nhau trong một căn phòng nhưng quan hệ của họ lại quá xa cách, không ai nói gì với nhau, phần lớn thời gian đều chỉ trầm mặc.Tống Úc cảm thấy bức bối, cô tìm chuyện : “Khi tôi đến, có mua một bó hoa nhưng y tá không cho mang vào.”Thể trạng của Trầm Thư Chi vẫn còn yếu, khó khăn mở miệng “Ta nhìn thấy rồi.”“Nhìn thấy rồi?”“Bó hoa đặt trên bàn của y tá đó à?”Tống Úc ngạc nhiên : “Không phải khi bị đẩy về bà vẫn hôn mê hay sao?”“Không biết nữa, đột nhiên tỉnh táo lúc đó, nên nhìn thấy.”Trầm Thư Chi hỏi cô “Đó là hoa gì? Rất đẹp”“Hoa Diễn Vĩ”Trầm Thư Chi gật gật đầu, sau khi phẫu thuật rất đau, bà cố gượng mở mắt ra nhưng không chịu nổi nên ngủ thiếp đi.
Tống Úc biết giờ thăm bệnh đã kết thúc nên cũng rời đi.Mỗi ngày sau đó, buổi tối Tống Úc đều đi họp kịch bản, buổi sáng thì tới bệnh viện.
Tống Úc đã nhẩm tính, những ngày ở cùng Trầm Thư Chi này có lẽ nhiều tất cả những ngày trong 26 năm qua cộng lại.
Sau khi Trầm Thư Chi bàn giao lại hết công việc thì không còn vướng bận gì nữa.
Sợi dây thần kinh căng ra suốt nửa cuộc đời đột nhiên được thả lỏng, kết quả là nó thoải mái hơn bà nghĩ.Việc bà làm nhiều nhất bây là những việc bà từng nghĩ tốn thời gian nhất – Xem phim.
Tuy là người thuộc ngành giải trí nhưng bà chưa từng thực sự xem qua bộ phim nào mà công ty đầu tư hoặc nghệ sĩ của công ty đóng.Nhưng hiện tại Trầm Thư Chi lại rất ham mê xem phim, đặc biệt là một bộ phim cổ trang mà CCTV đang phát, có điều buổi tối đèn bệnh viện sẽ tắt, cho nên bà lựa chọn sẽ xem lại vào buổi sáng.Buổi sáng khi cô tới bệnh viện, Trầm Thư Chi ngồi trên giường, một bên ăn thức ăn dinh dưỡng mà bệnh viện đưa, một bên nhìn chằm chằm vào TV, ngay cả những chương trình phát sóng tin tức cũng cảm thấy rất thú vị.Trầm Thư Chi nhìn cô : “Không phải đi làm à?” Tuy là miệng nói vậy nhưng thực ra lại rất vui vẻ.Kịch bản 《Đánh Mất Tình Yêu》 được sửa đổi gặp khá nhiều vấn đề, Tống Úc vừa kết thúc cuộc họp, cô mệt tới rã người, cả người uể oải dựa vào sô pha.“Có đi, thời gian biên kịch làm việc chia làm ba ca, ban ngày ngủ thì ban đêm mới có tinh thần làm việc.”Tuy là trước đây Tống Úc cũng có sở trường thâu đêm suốt sáng, nhưng theo đoàn khảo sát đi Bắc Cực 2 tháng tháng qua, thời gian nghỉ ngơi bị thay đổi nên chỉ khoảng 7 8 giờ là đã buồn ngủ.
Thế nên cô chỉ có thể không ngừng hút thuốc và uống cà phê để giữ tinh thần tỉnh táo, cả người cô lúc nào cũng bị ám mùi thuốc, khi vào bệnh viện Tống Úc còn phải thay quần áo rồi mới xuống.Trầm Thư Chi luôn hiểu làm việc trong showbiz vất vả thế nào, lúc đầu bà không đồng ý cho Tống Úc vào đó, bà hiểu rõ bề ngoài nó hào nhoáng, nhưng bên trong lại quá mức thối nát.Bà không khuyên nhủ gì cô : “Vậy thì nghỉ ngơi đi, đừng để sau này lại giống như ta.”Tống Úc giơ tay che đi đôi mắt đỏ hoe, chậc một tiếng : “Mong gì đó tốt hơn chút đi.” Âm thanh trong ti vi đang hòa quyện hài hòa, người MC đọc tin tức mạch lạc rõ ràng – “Nhóm thám hiểu khoa học Trung Quốc đã trở về thành công trên chuyến tàu phá băng MV Xue Long, cập bến tại Bến nghiên cứu khoa học vùng cực Trung Quốc ở cảng Thượng Hải.
Nó đã hoàn thành sứ mệnh thực hiện thám hiểm khoa học kéo dài bảy mươi tám ngày, thực hiện nghiên cứu chuyên sâu về địa chất và băng biển ở Bắc Cực.”Tống Úc khựng lại, chầm chậm mở mắt, tầm nhìn dừng trên ti vi.
Màn hình chuyển từ trường quay sang video, những gì cô thấy được là vùng đất trải dài xa ngút tầm mắt, theo lời dẫn của MC, camera quay khắp Bắc Băng Dương rộng lớn, trải dài tới phương Bắc..Trên cánh đồng băng trắng