Nếu như không phải Bùi Chỉ nói với cô là khoảng trắng phía trước không chỉ là một dòng sông thì Tống Úc vốn chỉ nghĩ rằng nó đã bị tuyết che phủ đi mà thôi.Vào mùa đông, dòng sông ở Oymyakon bị đóng băng với một lớp băng dày khiến nó trông giống như mặt đất liền.
Trên đường đi, họ còn gặp Sana đang câu cá trên sông.
Sana đang đứng trước một hố băng được đục đẽo, móc từng chút từng chút xuống cái hố sâu.
Đây là lần đầu tiên Tống Úc nhìn thấy có người câu cá vào mùa đông lạnh lẽo thế này, cảm thấy hiếu kì, thế là ôm máy ảnh táp lại gần chụp vài tấm.
Sana cũng vui vẻ để cô chụp, còn bày ra đủ dáng câu cá.
Có điều chỉ vài phút sau khi chụp đã có con có dài nửa mét cắn câu.Sana không ngờ nhanh như vậy đã có cá cắn nên chân tay lúng túng chưa phản ứng kịp, cũng may là có Bùi Chỉ kéo anh từ phía sau mới không bị con cá nó kéo xuống hố.Con cá còn sống quẫy đạp dưới đất, một khi lên bờ thì chúng như bị nhốt vào trong kho đông lạnh cóng, chỉ khoảng chưa đầy hai phút đã đông cứng ngắc rồi nằm đó bất động.Tống Úc ngạc nhiên vô cùng, lại một lần nữa cô có thêm nhận thức về nhiệt độ thấp.
Cô thấy Sana cầm con cá lên, vui mừng dữ dội, cười haha giơ ngón tay cái về phía Tống Úc.
Anh ta dùng ngôn ngữ tiếng anh vô cùng có hạn của mình nói “Lucky! Lucky!”Tuy nhiên thì cách phát âm của anh ta mang theo âm mũi rất nặng, Tống Úc phải tiêu hóa một lúc lâu mới nhận ra là anh ta mới nói “May mắn.”Tống Úc mù mà mù mờ, sao mỗi lần Sa na gặp cô đều nói cô may mắn thế nhỉ.
Sana lại dùng tiếng Yakut nói câu gì đó khá dài, sau cùng quay đầu ra hiệu cho Bùi Chỉ dịch lại.“Bình thường anh ấy câu cá ở đây, chẳng có con cá nào cắn câu cả nhưng hôm nay em vừa đi tới thì cá đã cắn câu ngay.”Mới câu được có một con cá nhưng cô thấy Sa na đã thu dọn đồ đi về, dường như không có ý định câu tiếp nữa, anh ta cười ha hả rồi nói “Như thế này là tôi có nhiều thời gian ở với Jay hơn rồi.”“Đúng rồi” Anh ta quay đầu hỏi Bùi Chỉ, “Buổi tối cậu có muốn đưa Lucky cùng qua ăn cơm không?”Sa na đã tự động đem tên của Tống Úc đổi thành Lucky.
Bùi Chỉ nghe thấy anh ta gọi Tống Úc bằng một biệt danh khác thì cũng sững người hồi lâu, sau cùng lại cảm thấy rất hay.Ánh mắt anh rơi vào khoảng không cách đó không xa, Lucky vẫn đang quỳ dưới đất, híp mắt nhìn vào ống kính vô cùng hứng thú chụp ảnh.Anh xua tay, khách sáo từ chối “Không cần, sẽ làm phiền Lilia.”“Không phiền đâu, không phải buổi tối cũng sẽ ăn nó hay sao.” Sana lắc lư con cá trong tay.Bùi Chỉ cười cười, “Không cần thật đấy, hai người cứ dùng bữa đi.”So với việc sang nhà Sana làm khách, anh càng muốn ở riêng với Tống Úc tại nhà gỗ hơn, hơn nữa với tính cách của Tống Úc thì chắc cô cũng sẽ không thích đi tới nhà người mà cô không quen.“Tống Úc, đi thôi.”“Đến đây đến đây.” Sau cùng cô đuổi thời gian, chụp nốt một bức ảnh trước khi dòng sông lại đông lại.“Hay quá đi mất, anh xem.” Cô đưa máy ảnh tới trước mặt Bùi Chỉ, vì anh đã sống ở Oymyakon nhiều năm nên đã quen với việc này, có điều vẫn phối hợp mà ừ hử với cô vài câu.Sana cũng đã thu dọn xong đồ câu cá và chuẩn bị rời đi.
Sau cùng lại cố mời mọc “Tới đi tới đi, Lilia cũng sẽ rất vui, Jay luôn nói muốn chơi với cậu.”Bùi Chỉ vẫn lựa chọn từ chối.Tống Úc nghiêng đầu, nghe không hiểu gì hỏi lại “Hai người đang nói gì thế?”“Không có gì, Sana mời chúng ta tới nhà anh ấy ăn cơm.” Bùi Chỉ giải thích, “Có điều anh từ chối rồi.”Anh nói xong, Tống Úc bỗng bực dọc “Sao anh lại từ chối, đi chứ.”“Bùi Chỉ!” Tống Úc thậm chí còn gọi thẳng cả họ và tên anh ra “Anh đã để em ăn bánh mì khô hai ngày nay rồi đấy.”Bùi Chỉ “…..”Tống Úc vốn đã ai oán đồ ăn anh chuẩn bị rất nhiều rồi, khó khăn lắm mới có thể đổi được một bữa ăn ngon, sao lại còn từ chối cơ chứ.Bùi Chỉ chỉ còn cách đuổi theo Sana đã đi xa mất mấy mét kia.
Giáo sư Bùi lẫy lừng có cốt khí chưa từng đi xin miếng cơm hiếm mới có một ngày mặt dày đi xin xỏ thế này.
Nhưng bởi vì họ còn phải lấy nước nên hẹn buổi tối sẽ sang nhà Sana.Tống Úc nghĩ ngợi cuối cùng tối nay cũng không phải ăn bánh mì khô cùng Bùi Chỉ nữa, cả người như bùng phát sức mạnh.
Chỉ có điều khi tới nơi lấy nước thì cô mới phát hiện ra bản thân không giúp gì được anh.Gọi là lấy nước, chính xác hơn thì nên gọi là lấy đá.
Bùi Chỉ đang chuyển từng mảnh băng được cắt từ dòng sông đóng băng, giống như di chuyển những viên gạch để xây nhà.
Mỗi tảng băng đều nặng mấy chục cân, đừng nói là Tống Úc bê đi, dẫu cho có đặt nó xuống mặt đất, đẩy cô cũng đẩy không nổi.Cô chỉ đành đi theo sau Bùi Chỉ, nhặt những mảnh băng vụn mà cũng mệt tới mức thở hồng hộc, mắt và họng cứ đau nhưng nhức.Tống Úc không nhịn được mà cảm khái, hóa ra nước trong thôn này lại khó có được như vậy.
Trong cái tiết trời lạnh giá như vậy, đi một quãng đường xa như vậy, vận chuyển năm sáu trăm cân băng như vậy.Đặc biệt là, cô nghĩ lại hôm qua mình còn đun nước ngâm chân.
Quả thực là không đúng chút nào.“Nghỉ ngơi một lúc đi.” Bùi Chỉ chuyển nốt tảng băng cuối cùng lên xe, cũng có chút mệt nhọc, hô hấp dồn dập hơn thấy rõ.Tống Úc ngồi trên mép xe gỗ, lưng dựa vào đống băng cao, Bùi Chỉ cũng ngồi xuống bên cạnh cô.“Em sẽ không đun nước ngâm chân nữa đâu.”Mệt quá đi mất thôi.Bùi Chỉ nhìn cô một cái, cười cười “Giờ biết tiết kiệm rồi à?” Anh xoay cổ tay và cánh tay đau nhức “Anh không tiếc em chút nước này đâu.”Bùi Chỉ cầm bình giữ nhiệt được giắt phía trên xuống, rót một cốc nước vào nắp.
“Uống cho ấm bụng, uống xong thì quay về.” Tống Úc bưng nắp nước nóng, vừa uống vừa đung đưa chân, ngẩng đầu lên nhìn trời.“Em phát hiện, ở đây không có sao.”Hai ngày cô tới, bầu trời buổi đêm đều đen kịt, không nhìn được gì hết.
“Ừ, nhiều củi than được đốt nên tiết trời không tốt.”“Thế à.” Giọng cô