Đại học Bắc Kinh, tòa nhà hành chính khoa Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn.
Cửa phòng làm việc ở cuối hành lang hé mở, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng đối thoại.“Em đã kiểm tra tài liệu trong và ngoài nước cho đề tài này chưa?”Ngô Nguyệt đứng đối diện bàn làm việc, cô cảm giác có áp lực vô hình nào đó đang bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mình.
“Em kiểm, kiểm tra rồi thầy.
Đã có người làm đề tài tương tự, trong bài báo cáo của em có dẫn dắt một phần nội dung…”Bùi Chỉ cụp mi mắt, lập giở từng trang báo cáo, chau mày “Người khác đã từng làm qua, em làm lại thì có ý nghĩa gì?”Ngô Nguyệt : “……”Tim Ngô Nguyệt đập thịch một cái, theo bản năng cô vô thức liếc nhìn Trương Thành đang đứng bên cạnh, hy vọng sư huynh có thể nói giúp cho mình gì đó.Trương Thành giả ngu đảo mắt đi chỗ khác như không nhìn thấy, anh đã giúp nó chọn ra vài đề tài rồi nhưng bản thân lười biếng lại đi chọn đề tài dễ nhất.Hơn nữa cũng không phải Trương Thành chưa từng nhắc qua nó, cái đề tài nó chọn có lẽ sẽ không qua được cửa của thầy phụ trách đâu.Nhìn thấy sư huynh giả ngu không giúp mình, Ngô Nguyệt chắp hai tay đằng sau móc móc ngón tay “Có ý nghĩa gì…”“Ừm… Cái này….” Con bé lắp bắp nửa ngày đến mức sắp đỏ cả mặt lên, “Em đã sử dụng thêm một phương pháp so sánh so với nghiên cứu trước đó vàcông thức lập mô hình cũng đã được tối ưu.”Lông mày Bùi Chỉ chau càng chặt lại, ngón tay gõ nhè nhẹ lên báo cáo.
“Ngoại trừ những thứ này ra? Tôi nghe thì thấy không có chút mới mẻ nào hết.”Bị thầy hỏi tới tận mấy vấn đề trong một lúc, mồ hôi sau lưng Ngô Nguyệt cứ túa ra ròng ròng, con bé lắp bắp không trả lời được câu nào ra hồn.
Rõ ràng là Bắc Kinh vừa kết thúc những ngày nắng nên trong lại phòng mới lạnh lẽo vậy.Tuy là bình thường Bùi Chỉ sẽ không quản giáo quá nghiêm khắc học sinh mà anh dẫn dắt, nhưng thực sự phải đến khi làm nghiên cứu và luận văn tốt nghiệp thì sự nghiêm khắc ấy còn hơn tất cả các giáo sư khác trong khoa.“Hay là em về làm lại…” Bùi Chỉ còn chưa nói xong câu thì điện thoại trên bàn đã rung lên bần bật.
Anh cầm điện thoại, nhìn màn hình hiển thị, lông mày đang chau chặt đột nhiên dãn ra.“Đợi tôi một lúc.” Bùi Chỉ cầm điện thoại ra ngoài văn phòng.“Làm sao đây! Sư huynh! SOS đi!”“SOS không nổi, em đợi mà đổi đề tài đi.”“Đừng màa ~” Ngô Nguyệt kéo cánh tay cậu ta “Anh nghĩ cách giúp em trước đi, có thể có ý nghĩa mới gì? Tẹo nữa em sẽ nói lại lần nữa.”Trương Thành thở ra một hơi dài, hết cách, đành lấy lại báo cáo của con bé rồi xem lại một lượt.-Bùi Chỉ đi tới cạnh một cửa trượt bên cạnh văn phòng, bên trong là một vườn hoa rộng khoảng 2-30m2.
Sau khi mùa xuân bắt đầu, thảm thực vật khô héo cũng dần lấy lại được sức sống, chồi non xanh tươi mọc lên từ đầu cành, ánh nắng bao trùm lấy khu vườn nhỏ xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.“Sao thế?” Giọng nói của anh ấm áp mà nhẹ nhàng, dường như người lúc nãy nói chuyện với Ngô Nguyệt và anh của bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.“Đang bận à?” Tống Úc hỏi“Không.” Bùi Chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, “Sắp tan ca rồi.”Tống Úc kẹp điện thoại vào tai rồi dùng vai giữ, từ trong túi lấy ra một thẻ hành lý “Em vừa từ Thượng Hải về, buổi tối anh có sang chỗ em không?”“Lâu lắm rồi em chưa gặp được anh.” Cô nhỏ giọng ai oán “Ngày mai đoàn quay phim lại phải xuất phát rồi.”Bùi Chỉ cong cong khóe miệng, trêu chọc “Anh vẫn có thể bình thường tan ca, nhưng ai bảo đạo diễn Tống lại bận rộn như vậy.”Chưa đầy nửa tháng kể từ khi họ trở về từ Oymyakon, Tống Úc vẫn luôn phải theo dõi quá trì hậu kì của bộ phim điện ảnh và cũng đang chuẩn bị cho bộ phim tài liệu đang quay.
Công ty hậu kỳ của bộ phim hợp tác ở Thượng Hải, cô là kiểu giám đốc có trách nhiệm với bộ phim của mình cho nên cứ cách ha ba ngày lại phải chạy tới Thượng Hải, lại vì một diễn viên phụ trong phim gần đây vướng vào vụ kiện và bị cư dân mạng phong sát cho nên những công việc phía sau rách việc hơn khá nhiều, mãi cho tới hôm nay mới được xem như là đã giải quyết xong.Tống Úc lấy tay phải cầm điện thoại lên, tay trái ôm một đống quần áo, dùng chân đá vali ra tới phòng khách.
Cô nhẹ hừ một tiếng “Em còn không phải là vì phải kiếm tiền hay sao.” “Anh cũng không biết là để tặng anh con rối gỗ đó em đã phải tốn bao nhiêu tiền.”Từ sau khi Tống Úc độc lập kinh tế thì cô không còn lấy tiền từ nhà, cũng sớm đã chuyển ra ngoài ở.
Tuy là cô hiện tại đã có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí, nhưng những tác phẩm nổi tiếng được quay trước đó không được trả theo lợi nhuận nên cũng không giàu như những người ngoài hay đồn thổi.
Hơn nữa từ hồi còn nhỏ cô đã quen cái thói vung tiền như rác cho nên dù cho tiêu hết tiền rồi, chính cô cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì nhận thêm vài phần công việc, tiền cũng lại có thể kiếm lại.Bùi Chỉ : “…..”Anh nắm tay lại thành nắm đấm rồi để lên miệng ho nhẹ một cái, quyết định không nói với cô con rố gỗ đó vốn được đặt ở nhà của anh thì hơn.“Cho nên anh có tới hay không?”“Anh sẽ tan ca sớm rồi sang chỗ em.”Sau khi cúp điện thoại, Bùi Chỉ về lại văn phòng, Ngô Nguyệt đã ghi nhớ một loạt khẩu thuật nghiên cứu mà sư huynh đã dạy cho.
Nó âm thầm liếc nhìn sắc mặt Bùi Chỉ, hình như tốt hơn một chút so với lúc thầy ra ngoài, nét cười trên gương mặt vẫn còn chưa tan đi hết.Nhân lúc tâm tình thầy còn tốt, Ngô Nguyệt mau chóng mở miệng “Thầy, ý nghĩa của nghiên cứu này lúc nãy em chưa nói xong, thực ra nó vẫn có sự khác biệt đối với những nghiên cứu khác, em nói lại một lần cho thầy nghe nhé.”“Không cần.” Bùi Chỉ gập bản báo có của con bé vào “Cứ thế này đi.”Bùi Chỉ nói xong, Ngô Nguyệt cười rạng rỡ, thế này là đã được xem là qua hay chưa? Quả nhiên thời khắc này cô bắt chuẩn thật.“Đề tài này của em không qua được cửa của tôi, nghĩ lại một cái khác, tuần sau lại tới.” Bùi Chỉ bày ra dáng vẻ không có cửa thương lượng.Còn chưa vui vẻ được mấy giây thì phút chốc đã như rơi xuống vực thẳm.
Con bé không chịu từ bỏ “Hay là thầy nghe em nói đi, nó vẫn có điểm khác biệt đấy ạ.”“Vậy thì cũng tuần sau nói.” Bùi Chỉ đóng