Khi đoàn phim ăn tối xong trở về khách sạn thì trời đã khuya, Triệu Hâm Hâm đang phải vác đồng nghiệp say khướt trên vai về phòng, mọi người tạm biệt nhau rồi ai quay về phòng người ấy.Buổi tối Tống Úc uống rượu với rất nhiều người, không ít chút nào, hiện tại bản thân cô cũng đang choáng váng, cả người nặng như chì, lúc đang tắm còn không cẩn thận suýt nữa ngủ thiếp đi.Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên làm cô tỉnh táo lại đôi chút.
Nhiệt độ nước đã nguội lạnh dần đi, cô mở hé đôi mắt đang nhắm nghiền lại, dùng tay xoa hai bên trán, cảm thấy nó cứ giật lên liên hồi.Tay chân Tống Úc không có chút sức lực nào, cô cố gắng đứng dậy từ trong bồn tắm, quấn tạm khăn tắm quanh người.
Cầm điện thoại lên ấn nút nghe.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên “Làm gì mà lâu như vậy mới nghe điện thoại?”Tống Úc choáng váng, mi mắt trĩu nặng, bật ra âm “ừm” từ trong cổ họng khàn khàn “Em uống rượu.”Bùi Chỉ chau mày “Uống bao nhiêu?”Tống Úc từ phòng tắm đi ra, cô ném mình lên giường, áp sát điện thoại vào tai, “Không nhiều lắm.” Cô chu miệng, dường như suy nghĩ rất lâu “Khoảng 7 8 ly rượu vang.”Bùi Chỉ không biết buổi tối họ uống rượu gì nhưng nghe giọng Tống Úc thì hiển nhiên là cô đã uống không ít.
Lông mày anh nhíu sâu hơn “Vậy bây giờ em đang ở đâu?”Tống Úc cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại, trên chăn dường như vẫn còn lưu lại mùi Tuyết tùng rất nhạt, rất dễ ngửi.
Cô khịt khịt mũi, mềm giọng nói “Trên giường.”“Một mình?”“Không thì sao?” Tống Úc hỏi ngược lại, vẫn còn sức chọc anh “Anh nghĩ có ai, hay là em gọi thêm một người nữa nhé.”Rõ ràng ý của Bùi Chỉ là quan tâm cô, nhưng cô lại hiểu thành anh đang kiểm tra cô.
Anh bắt đắc dĩ cười nhẹ “Em dám.”Khóe môi Tống Úc cong cong, hờn dỗi đáp “Anh thử xem em có dám hay không.”Bùi Chỉ biết là cô cố ý, cô muốn anh tức lên mới vừa lòng“Khóa cửa hay chưa?”Nửa khuôn mặt Tống Úc vùi trong gối, mi mắt đánh nhau liên hồi, lẩm bẩm nói “Không nhớ rõ, hình như em khóa rồi.”Bùi Chỉ : “Đi xem xem.”“Không muốn” Tống Úc vén chăn lên tới tận đầu “Em mệt lắm, không muốn động đậy.”Không ai có thể lôi cô từ trên giường xuống.“Nghe lời.” Bùi Chỉ dỗ dành “Đi kiểm tra lại lần nữa.”Chất giọng của người đàn ông trầm khàn, rất có từ tính, truyền qua tai cô rồi xuyên thẳng vào trong lòng, cào cào trái tim khiến Tống Úc ngứa ngáy, lại càng muốn làm trái lời anh.“Không muốn” Cô nhỏ giọng rầm rì “Em phải ngủ đây.”Tống Úc nhắm mắt, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của người đàn ông, giống y như bài hát ru, khiến ý thức của cô dần dần chìm xuống.“Tống Úc?” Bùi Chỉ nhẹ giọng gọi cô, hồi lâu không thấy đáp lời.“Tống Úc.” Anh lại gọi thêm một câu, chỉ có tiếng thở yếu ớt phát ra từ ống nghe y như con mèo nhỏ ham ngủ.Bùi Chỉ khẽ thở dài rồi đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục đọc tài liệu tạp chí trước mặt, ngón trỏ anh đặt trên một trang giấy, gõ nhẹ theo nhịp ngẫu hứng, nhưng đọc mãi lại không vào đầu được là bao.Mãi hồi lâu sau, anh giơ tay day day hai hàng mày, cô nhóc này, thật không khiến người khác yên tâm cho được.-Tống Úc cảm thấy đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc ngủ sâu như vậy cho tới khi có người gõ cửa.
Cô dụi mắt, quờ quạng tìm điện thoại, phát hiện ra điện thoại ở ngay cạnh bên tai.
Cô mở máy nhưng nhìn thấy một màu đen kịt, mãi lâu sau mới phản ứng lại, điện thoại hết pin rồi.
Tống Úc vén chăn lên, mới phát hiện tối hôm qua cô còn chưa thay quần áo, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm.“Đạo diễn Tống, em có ở trong không?” Ngoài cửa, giọng nói của chị Vương có chút lo lắng, tần suất gõ cũng dày đặc.Tống Úc nhanh chóng thay vào một chiếc váy, ra ngoài mở cửa.
Chị Vương nhìn thấy cô, gương mặt mới thả lỏng ra “Em cũng ngủ sâu quá đấy, đã mấy giờ rồi chứ?”Tống Úc vuốt vuốt mái tóc rối, cô vẫn còn hơi choáng váng.“Mấy giờ rồi ạ?” Cô hỏi, giọng nói khàn đặcChị Vương gõ tay vào mặt đồng hồ, “5 giờ chiều rồi.”Tống Úc sững sờ, cô quả thực không nghĩ mình ngủ được tới tận bây giờ.“Điện thoại lại tắt nữa, bạn em không liên lạc được với em nên gọi tới bên chị.” Chị Vương ngừng lại “Bạn trai hả.”Tống Úc “…….”Cũng không biết sao mà Bùi Chỉ liên lạc được với chị Vương được nữa.“Cậu bạn ấy được lắm, lễ phép lịch sự.” Chị Vương nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy, tặc lưỡi cảm khái “Cậu ta quan tâm tới em lắm, không giống như vị nhà chị, ba bốn ngày không liên lạc được cũng không sợ chị sẽ xảy ra chuyện gì.”Tống Úc bị nói tới ngại ngùng, hai gò má ửng hồng “Làm phiền chị rồi, chị Vương.”Chị Vương xua xua tay, khuôn mặt vui vẻ “Không có gì, chị đi trước đây, em mau chóng gọi điện lại cho bạn trai nhé.”Tống Úc đóng cửa, sạc lại điện thoại cho máy.Cô đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm ra, bên ngoài trời vẫn tối, hóa cô thực sự đã ngủ từ đêm hôm trước tới đêm hôm sau.
Điện thoại vừa lên nguồn, thông báo SMS lũ lượt vang lên, tất cả đều là lời nhắc về cuộc gọi nhỡ.“…….” Tống Úc nhấn nút gọi lại.“Alo” Giọng người đàn ông lãnh đạm.
Tống Úc nghe rõ ràng giọng anh rất lạnh lẽo, cô nhỏ giọng nói “Em tỉnh rồi”Bùi Chỉ không lạnh không nóng nói “Ừ.”Tống Úc “……”Chị Vương không phải nói anh rất lịch sự hay sao, sao lại có thái độ này với cô.“Anh giận à?”“Có chút.”“Sao lại nhỏ mọn vậy chứ.” Tống Úc hơi buồn cười, “Cũng không phải em cố ý không nghe điện thoại.”“Hơn nữa, nếu không phải hôm trước.” Cô hơi đỏ mặt, suy nghĩ về lời nói của mình “Anh không cho em nghỉ ngơi tốt, thì hôm nay em cũng sẽ không ngủ nhiều như vậy.”Bùi Chỉ khẽ hừ một tiếng “Cũng biết đổ lỗi ghê đấy.” Hơn nữa trọng tâm câu nói còn không ném trúng.“Hôm qua uống rượu?”“Hử?” Tống Úc sững người “Sao anh biết?”Có điều cô cũng tỉnh táo lại rất nhanh, chắc do chị Vương nói cho anh.
“Em chỉ uống một chút thôi.” Khát vọng sinh tồn trỗi dậy, cô vô thức tìm đường sống cho mình “Không uống nhiều, chỉ khoảng 1 2 ly thôi.”“……” Bùi Chỉ suýt nữa thì bị cô chọc cười thật.Đến cả cuộc điện thoại hôm qua nói với anh cũng không nhớ, rõ là uống tới say bí tỉ còn dám nói dối.“Em nghĩ kĩ rồi nói, một hai ly hay là bảy tám ly?”Tống Úc chớp chớp mắt, không ngờ được, sao chị Vương còn nói cả chuyện này cho anh biết thế nhỉCô nhỏ giọng lắp bắp “Bảy, bảy tám ly…..”“Giáo sư Bùi, hội nghị sắp bắt đầu rồi.” Điện thoại vang lên tiếng người đàn ông xa lạ.
Bùi Chỉ trả lời lại bên kia một câu rồi quay lại nói chuyện với cô.“Sau này uống rượu phải báo cáo với anh, anh không ở đấy thì không được phép uống.” Bùi Chỉ bắt đầu đề ra gia pháp.Tống Úc bình thường vốn không thích người khác quản giáo mình, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn cô sẽ vứt câu “Quản tôi ít thôi” cho họ.
Nhưng cô lại không cảm thấy phản cảm với việc quản thúc của Bùi Chỉ, mà lại khá thích thú.Tuy là nghĩ như vậy, nhưng miệng vẫn trêu “Giáo sư Bùi ~ anh thích kiểm soát em quá đấy.”Khi nói “Giáo Sư Bùi” giọng cô kéo rất dài.
Vừa mềm dịu vừa yếu đuối.Lúc này nhân viên hội nghị lại tới, khách khí báo Bùi Chỉ tắt điện thoại, bảo đảm cho phòng hội nghị yên lặng.
Bùi Chỉ dùng tiếng Nga nói một câu “Xin lỗi.”Ngữ khí anh lãnh đạm “Khi có thể quản được em thì phải quản, nếu sau này em không muốn anh quản em thì anh sẽ không quản nữa.”“Được rồi, họp đây, anh cúp trước nhé.”Tín hiệu bị ngắt đứt, giọng nói của anh đột ngột dừng lại.
Tống Úc ngẩn người ngồi ở mép giường, nhìn màn đêm dài vô tận ở cửa sổ, nhớ lại lời vừa rồi của anh.
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cô lại nghe ra sự bất lực trong đó, giống như cô nhất định sẽ là người chán trước trong cuộc tình này vậy.Tống Úc dẩu môi lẩm bẩm “Bây giờ em cũng không cần anh quản.”-Ngày mùng 8 tháng 3 hằng năm là ngày lễ hội mặt trời ở Longyearbyen, là lễ hội được tổ chức để chào đón sự trở lại của mặt trời đã khuất bóng.Vào ngày này, mặt trời sẽ mọc lên từ những ngọn núi phủ tuyết và tia nắng đầu tiên sẽ chiếu rọi thành phố.
Hai tuần trước lễ hội mặt trời mọc, mọi người đã chuẩn bị các nghi lễ khác nhau.
Sau nhiều tháng chìm trong bóng tối, con người khao khát được nhìn ánh mặt trời mạnh mẽ.Đoàn làm phim sẽ có một nhiệm vụ quay phim vô cùng đặc biệt vào ngày hôm đó.
Ngày mùng 6 tháng 3 đoàn làm phim đã hoàn thành các cảnh quay bên ngoài lễ hội mặt trời và chờ đợi tới ngày đó diễn ra.Khi đi làm về, Tống Úc đi ngang qua một con dốc, cô đứng trên một nơi cao nhìn về phía xa xa, nơi đường chân trời tiếp giáp với những ngọn núi tuyết phủ có một dải màu hồng nhạt trải dài, có lẽ đó là ánh tà dương, là ánh mặt trời vẫn đang trên đường đi tới nơi đây.Cô giơ tay, muốn chạm tới ánh dương xa vời vợi không thể với tới đó.
Mới nửa tháng không nhìn thấy ánh mặt trời, và rõ ràng chỉ còn phải đợi hai ngày nữa thôi nhưng Tống Úc lại cảm giác như mình không nhịn nổi nữa, cô liều mạng muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời.Cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi cho Bùi Chỉ.Qua một lúc, đối phương không trả lời, Tống Úc nghĩ anh vẫn đang trong cuộc hội nghị, nhún nhún vai, cất điện thoại vào túi.Bởi vì ngày hôm sau không phải quay phim, nên Tống Úc tắt báo thức, vốn dĩ cô nghĩ có thể được ngủ một giấc thật ngon, nhưng mới năm giờ sáng, lại bị tiếng rung của điện thoại đánh thức.Cô tháo khăn bịt mắt ra và trả lời điện thoại với giọng điệu cáu kỉnh.“Mở cửa.” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn.Tống Úc sững người, cơn buồn ngủ tiêu tan đi một chút, cô vươn tay bật đèn ngủ, nhảy xuống giường, đi chân trần ra mở cửa.
Bùi Chỉ dựa người vào cửa, ánh đèn hành lang mờ ảo chiếu vào lưng anh, đổ bóng, bao phủ lấy cả người cô.Tống Úc kinh ngạc, không nghĩ anh lại xuất hiện ở đây giờ này, cô nhướn nhướn mày “Cuộc họp hội nghị của anh kết thúc rồi hay sao?”Bùi Chỉ giơ tay nới lỏng cà vạt “Còn thừa một ngày nữa mới kết thúc, nhưng không quan trọng lắm.”Ánh mắt anh rơi xuống người Tống Úc, bởi vì cô thức dậy trong vội vàng, mái tóc dài của cô xõa ra lòa xòa, chiếc váy ngủ bằng lụa hai dây rủ xuống, vạch ra đường cong nhấp nhô trên cơ thể, lộ ra một mảng da trắng như tuyết trước ngực, xương quai xanh có độ nông dường như có thể đựng đầy cả ly rượu.Ánh mắt anh tối lại, cố gắng bình tĩnh nhìn qua chỗ khác.“Thay bộ quần áo đi, anh đưa em đi một nơi.” Anh vừa nói vừa đi vào.Tống Úc xoay người nhìn anh, khó hiểu hỏi “Sớm như này đi đâu?”“Đi rồi em sẽ biết.” Bùi Chỉ thần bí “Mặc ấm vào.” Mặc dù thời tiết của Longyearbyen đang dần ấm lên nhưng nhiệt độ vẫn lạnh so với bên ngoài.Tống Úc hồ nghi nhìn anh một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp mà mặc thêm áo.Họ ra ngoài khá sớm, trời vẫn còn tối, gió lạnh đang thổi từng cơn, Tống Úc nheo nheo mắt, hà một hơi, đột nhiên hối hận vì đi ra đây theo anh.Trên cung đường họ bước không có một ai, trông nó giống như một tòa thành đang chết mòn.Bùi Chỉ dẫn cô đi qua hai con đường và con hẻm tới vùng ven thành phố, có một căn nhà gỗ nho nhỏ hiện ra trước mắt, hàng rào gỗ xung quanh căn nhà tạo thành một vòng tròn gần trăm mét vuông, xung quanh là cánh đồng tuyết rộng lớn, trên cánh đồng tuyết có những ngọn đồi nhỏ hình vòng cung.Có người đàn