Sau cùng, Tống Úc không ăn được cơm đã bị anh lôi thẳng về nhà, cô cũng xem như biết được, cái gì gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”.Tống Úc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đèn đóm sáng trưng, nhưng cả người cô như không còn chút sức lực nào.
Cô giơ tay chọc chọc vào người đàn ông bên cạnh “Đi nấu cơm cho em.” Tống Úc dùng mệnh lệnh ra lệnh, giọng khàn tới mức không thể khàn hơn, giống tiếng muỗi vo ve.Bùi Chỉ ăn no xong thì tinh thần phơi phới, ôm cô vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán cô, sau đó quay người đứng dậy.
Trong nhà bếp vang lên tiếng lập bập băm thức ăn.Tống Úc nheo mắt, lại mơ hồ ngủ thêm mười mấy phút mới tỉnh táo lại được.Cô đi chân trần mở tủ đồ ra, đồ của người đàn ông đơn giản gọn gàng.
Phân loại theo quần áo vest và quần áo thường ngày và được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Tống Úc tùy ý chọn đại một chiếc áo phông đen rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa.Đợi cô từ nhà vệ sinh đi ra, ngửi thấy trong bếp có mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa.
Tống Úc quàng khăn tắm lên cổ lau lau mái tóc, chiếc áo phông trên người cô đang mặc khá rộng, che hết mông, lộ ra hai chân thon dài trắng như tuyết phủ.Nhà bếp được làm thông cho nên khi cô đi tới phòng khách thì có thể nhìn thấy Bùi Chỉ đang đứng ở bếp rời nấu nướng, nhưng hình như anh chỉ đang làm công việc thu dọn sau cùng.Trên bàn ăn bằng gỗ đang bày hai bát mì nước, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Tống Úc hít hít mũi, cô ngửi ra mùi như vị mì trứng cà chua.Bùi Chỉ liếc nhìn thấy cô đi ra, nói “Sợ em bị đói không trụ được nữa nên ăn tạm nhé.”“Hừ” Tống Úc ném cho anh một cái nhìn đầy giận dữ.
Sao lúc nãy không biết là cô đói mà bây giờ mới quan tâm cô đói.Tống Úc ngồi xuống, thổi thổi bát mì cho nguội, gắp một sợi ăn thử, hóa ra ngon hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Sợi mì mỏng được trũ rất mềm, canh chua ngọt, trứng chiên xốp, lượng lửa được hâm vừa đủ, màu xanh xanh trên bát được điểm xuyết bằng hành lá.“Không phải anh không biết nấu ăn hay sao?” Khi Bùi Chỉ ăn cơm khá nhã nhặn, không quá nhanh cũng không quá chậm.“Vừa học.”Hai người họ đều không biết nấu cơm, nhưng cũng không thể sau này ngày ngày gọi đồ ăn ngoài đúng không?Anh nói xong, Tống Úc nhướn mày, cô ôm kì vọng to lớn hỏi anh “Vậy anh còn biết làm gì nữa? Anh có thể học làm cơm chiên trứng không? Chính là kiểu trứng sẽ chảy ra khi ăn ấy?”Bùi Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, lấy một miếng trứng trong bát anh cho vào bát cô, “Ăn cái này đi, đều như nhau cả.”Tống Úc “……”Sau khi ăn tối xong, Tống Úc no căng bụng biếng nhác nằm trên sô pha.
Bùi Chỉ phụ trách rửa bát, dọn dẹp nhà ăn.“Em muốn uống nướcc ~” Cô hét lên từ trong phòng kháchHai phút sau, Bùi Chỉ bưng một cốc nước ra đưa cho cô.
Anh cười bất lực “Tổ tông.”Tống Úc cầm cốc nước, vẫn còn rất ấm, cô uống một ngụm, nheo nheo mắt lại “Em trả giá bằng chính bản thân mình, thì anh cũng phải bỏ ra gì chứ.” Chính là thay cô bê nước làm cơm, bưng trà rửa bát.Bùi Chỉ nhìn chằm chằm cái vẻ hất hàm sai khiến của cô, anh giơ ngón tay ấn ấn lên trán cô rồi nói một câu đầy thâm ý “Nếu em tính như vậy thì anh sợ em sẽ bị mệt thôi.”Tống Úc đỏ cả măt, trừng anh một cái.Cô hất cằm “Mở ti vi giúp em.”Bùi Chỉ giờ khắc này như một con rô bốt nghe lời, bật ti vi giúp cô, điều khiển đặt ở nơi cô có thể với tới mới quay lại nhà bếp tiếp tục làm việc.
Trong tivi đang chiếu trương trình trên kênh man and nature, đây có lẽ là chương trình mà Bùi Chỉ hay xem nên Tống Úc cũng lười chuyển.Trên thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, sư tử đang ngủ trưa, nó quất cái đuôi trong vô thức, đuổi đi những con bọ làm phiền tới giấc ngủ của nó.
Cô cứ xem mãi xem mãi tới khi hơi thất thần, sau cùng lại lôi điện thoại ra nghịch.
Cô lật lại những bức ảnh mới được chụp lúc chiều.Tổng cộng có ba tấm, một tấm là Bùi Chỉ chụp tùy hứng, khoảng cách giữa họ khá xa, một tấm khác là cô đang khoác cổ anh, động tác khá thân mật, còn có một tấm là cô thầm cắn trộm tai anh, không cẩn thận bị chụp vào, ánh nắng quay cuồng bao phủ lấy họ, khiến khung cảnh trở nên mơ hồ lạ thường.Tống Úc cho ảnh vào trong album cá nhân, sau đó cô mở wiebo, đăng nhập tài khoản đã hàng vạn năm rồi không dùng đến, đăng một tấm ảnh thanh minh rõ rà[email protected]ống_Úc : “Đừng truyền tin nhảm nữa nhé, bạn trai tức giận rồi!”Trong phòng khách ánh sáng mơ hồ, chỉ có một ngọn đèn sáng.
Hai người họ mỗi người nằm một đầu sô pha, đắp chung một tấm chăn.
Tiếng tivi rất nhỏ, kênh Man and Nature đã phát từ thảo nguyên rộng lớn tới vùng biển sâu của Thái Bình Dương.
Không ai nhìn ai, họ tự làm việc riêng của mình.
Bùi Chỉ dựa vào gần đèn, chuyên chú lật sách.Tống Úc ôm điện thoại xem bình luận cả buổi tối.
Sau khi cô đăng weibo, khoảng hơn 10h tối, thì nó bắt đầu điên cuồng lọt top hot search.
Bình luận đã có mấy vạn ngườ[email protected]ữu_Nhĩ : Là tôi nhìn nhầm đúng không???? Đạo diễn Tống đăng weibo rồi á? Bài viết gần đây nhất của chị ấy là vào 5 năm trước đó[email protected]ình_yêu_cách_trở_muôn_sông_núi : Sao tui cảm thấy bà ấy yêu xong thì phong cách không còn được như trước nữa nhỉ, ngữ khí trở nên ngọt ngào quá[email protected] : Cho nên rốt cuộc người trong hình là ai đây chứuuuuu? Tại sao lại cảm giác có chút lưu manh mà lại hợp gu của mình vậy nè!!!Tống Úc cười nhẹ, không nói cho mấy người biết đấy.Bùi Chỉ nghe thấy tiếng cười của cô, liếc sang nhìn cô một cái, cả buổi tối ôm lấy cái điện thoại không biết đang xem gì nữa.Tống Úc không chú ý tới ánh mắt anh, tiếp tục lướt xuống xem bình luận, phần nhiều là xem trò vui, nhưng có một bình luận được on top khá [email protected]ồ_Ly_Hồng_Ăn_Cơm_Trứng : Bạn trai tức giận là do tự ti đấy, vì cảm giác bản thân không bằng được Chu Tổng đúng không? Không đáng tin cậy chút nà[email protected]ển_trắng_đen : Help me, làm ơn chọn người yêu thì phải có mắt nhìn người tí nhé, phản đối tình yêu bại nã[email protected]ổ_não_nhỏ : Đồng ý, đừng có tìm người thích ngoại tình như Tống Tề Lương là được.Tống Úc chau mày, mấy con người này ở đâu ra đây không biết.
Bình thường cô khá không để tâm những bình luận trên mạng này cho lắm, nguyên do rất đơn giản; càng không để ý họ thì sẽ càng bớt chuyện cho mình.Nhưng không biết hôm nay làm sao, nhìn họ nói Bùi Chỉ như vậy mà máu cô xộc thẳng lên não.
Tống Úc tức tới mức tay run bần bật, gõ lạch cạch trả lời lại họ[email protected]ống_Úc : “Ai tự ti còn chưa biết được đâu.”Sau khi gõ xong dòng chữ, cô nghĩ ngợi, lại cảm thấy không hay cho lắm, giống như đang dẫm lên mình Chu Diễm vậy, nói không chừng còn kéo cả anh ta xuống nước cùng.
Cô lắc đầu, lại xóa đ[email protected]ống_Úc : “Quản ít thôi.”Tống Úc mím chặt môi, cảm thấy câu này cũng không đủ lực đả kích lại họ[email protected]ống_Úc : “Thứ ngốc nghếch.”Như này thì lại nhạt nhẽo quá.
Cô không thể nghĩ ra bất kì từ nào vừa đủ để công kích lại họ, giống như nắm tay chỉ đánh được trên bông, Tống Úc không nhịn được lẩm bẩm “Bực bội quá.”“Sao mà lúc thì vui vẻ lúc lại bực bội thế?” Bùi Chỉ cười cười hỏi.Giọng người đàn ông trầm thấp,