Tờ mờ sáng…Ánh sáng lờ mờ hắt qua khe cửa sổ, có những hạt bụi mịn bay phiêu diêu trong không khí.
Trong gian phòng tĩnh lặng, có hai người đang ôm chặt lấy nhau trên giường.Tống Úc nằm bò trên ngực người đàn ông, thở ra hơi yếu ớt, giống như cô không còn chút sức lực nào nữa.
Mái tóc dài của cô ướt sũng bung xõa ra tứ phía, vết ửng hồng trên má đang phai dần đi.Một tay người đàn ông giữ sau gáy cô, tay còn lại vòng qua ôm lấy eo cô, các khớp ngón tay mảnh khảnh xương xương, trên gan bàn tay có một vết cắn mờ mờ không biết bị ai cắn phải.Có tiếng điện thoại rung ầm ĩ phá vỡ đi sự yên tĩnh vốn có trong phòng.
Tống Úc mới ngủ chưa bao lâu, cô buồn ngủ tới mức không thể chịu nổi, phát ra tiếng “ừ hử” không mấy hài lòng, đẩy đẩy người đàn ông bên dưới.Bùi Chỉ chau mày, anh cũng không muốn động đậy mà nhắm chặt hai mắt.
Anh giơ hai tay lên ấn chặt vào hai bên tai của cô sau đó tiếp tục nằm ngủ.Tiếng điện thoại vẫn đang rung không dứt.Tuy là không tới mức quá đỗi ồn ào nhưng thực sự khiến người khác thấy phiền thức.
Tống Úc dùng chân đá đá anh.
Bùi Chỉ dù có không muốn động tới thế nào cũng chỉ đành đi nghe.Anh lật người ngang qua Tống Úc, lấy chiếc điện thoại để ở phía đầu giường.
Chiếc chăn trượt khỏi người anh, lộ ra bờ vai rộng rãi và tấm lưng săn chắc cùng vết cào mờ mờ ẩn hiện.Bùi Chỉ cầm lấy điện thoại rồi quay về giường nằm, ôm Tống Úc vào lòng, cơ thể cô mềm mịn như ngọc, giống như một khắc cũng không muốn buông ra.
Anh mở hé mắt, nửa tỉnh nửa mê, không nhìn tên người gọi là ai mà ấn luôn nút nghe máy.“Bùi Chỉ”Đầu kia điện thoại trực tiếp gọi cả họ và tên anh ra, giọng nói thuộc kiểu trầm khàn nho nhã, nhưng bởi vì có đem theo nộ khí nên có thêm ba phần uy nghi.“…….” Bùi Chỉ khựng người, đột nhiên tỉnh táo lại.“Ông có chuyện?”“Con có chuyện.” Bùi Chẩm Sơn nhắc nhở răn đe.Bùi Chỉ lười động não, vô thức hỏi “Con có thể có chuyện gì được chứ.”Tống Úc ngủ nửa tỉnh nửa mê, nghe loáng thoáng Bùi Chỉ bên cạnh đang nói chuyện với ai đó.
Cô cố chống đỡ cơn buồn ngủ, hỏi nhẹ nhàng “Sao vậy?”Bùi Chẩm Sơn nghe thấy có tiếng phụ nữ truyền vào trong điện thoại, ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại hai lần, ông hiểu bây giờ chính là lúc nên hỏi tội thằng cháu mình.“Sớm sớm đưa về nhà, đừng đợi tới khi ông chết rồi mới biết tới mộ ông thắp hương khấn vái.”Bùi Chỉ nói thản nhiên “Nào có ai tự mắng mình như vậy chứ, ông trường sinh bất lão, thọ tỉ nam sơn.”“Bớt cái trò này lại, cúp đây.”Điện thoại truyền tới tiếng tút tút kéo dài.Bùi Chỉ không để ý cho lắm, đem điện thoại vứt lại trên đầu giường, vùi mặt vào sau gáy Tống Úc cọ cọ.“Ngủ tiếp đi.”Tống Úc tuy là không mở mắt nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, hỏi “Là trường học gọi đến à?”“Không phải” Bùi Chỉ ngửi mùi hương trên người cô, như có tác dụng ru ngủ, anh giải thích thờ ơ “Là ông của anh, bảo anh sớm đưa em về nhà.”“…..” Tống Úc mất hai giây để kịp tiêu hóa sau đó giật mình, phút chốc tỉnh cả ngủ.“Lúc nào?” Tuy là Bùi Chỉ đã sớm đã nhắc tới người nhà của anh, nhưng sau khi cô về nước chưa được mấy ngày thì đều bận trong gồng quay công việc, cô vốn định đợi công việc kết thúc rồi sẽ nói sau.Có điều cô vẫn chưa chuẩn bị xong.Bùi Chỉ vuốt vuốt mái tóc của cô lại cho mượt, mi mắt vẫn nhắm chặt “Ngủ trước đi, không gấp.”Bây giờ còn ngủ cái gì nữa chứ! Tống Úc không bình tĩnh được như anh.“Ông của anh không phải nhìn thấy tin tức trên mạng….”“……”Mặt cô nóng lên rần rần, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, thế này cũng mất mặt quá rồi đấy.“Không gấp là lúc nào?” Tống Úc lại hỏi lại lần nữa.Cô muốn biết cô còn bao nhiêu thời gian có thể trốn được, giữ chân được lúc nào thì giữ vậy.“Phải tới nhà em trước.”Đây là lễ nghi bắt buộc phải có.Anh nói xong, Tống Úc đờ người, cô trầm mặc hồi lâu sau đó lầm bầm nói “Em với người nhà quan hệ không tốt.” Cô không muốn phải lễ bái gì hết.“Anh biết.” Bùi Chỉ vẫn đang vuốt tóc cô, tuy anh không hỏi cô nhưng có thể cảm nhận được.“Ít nhất thì lễ nghi vẫn phải có.” Nếu họ muốn tiếp tục yêu nhau thì những lễ nghi này bắt buộc phải thực hiện.
Bùi Chỉ mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Tống Úc, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, ánh mắt hằn lên những biểu hiện của sự “không tình nguyện” và “dày vò”.
Anh cười nhẹ, hôn môi cô một cái, giống như cổ vũ “Em có thể.”-Sau khi thức dậy, Tống Úc phải cân nhắc rất lâu, mới gọi điện thoại cho Trầm Thư Chi.
Hơn hai mươi năm tình mẹ con xa cách, dẫu cho trước kia vì bệnh tình của Trầm Thư Chi khiến cho quan hệ của họ có chút tiến triển nhưng cũng không khiến họ thân thiết hơn được là bao.Ngoại trừ có việc gấp ra thì bà và cô cũng sẽ không chủ động liên lạc với nhau.
Ngay cả chuyện scandal của cô bị đồn thổi ầm ĩ trên mạng kinh động tới cả gia đình nhà Bùi Chỉ, mà Trầm Thư Chi ở trong giới nổi như vậy nhưng cũng không thấy bà hỏi cô một câu.
Bây giờ đột nhiên phải đưa bạn trai về nhà cho bà xem, Tống Úc cảm thấy có chút kỳ quặc.Tiếng tút tút của điện thoại khiến con người ta phiền não.“Alo?” Có giọng người phụ nữ nho nhã truyền tới“Là con.” Tống Úc cũng không hiểu sao cô lại nói ra câu thừa thãi được tới vậy.“Ta biết, có chuyện gì?”“…..” Tống Úc mím môi, căng mắt, nhìn người đàn ông ngồi đối diện cô.“Không có gì, bạn trai con muốn hẹn mẹ ăn bữa cơm.”Vừa dứt câu thì Bùi Chỉ giơ chân đá cô một cái dưới gầm bàn, phóng ánh mắt sắc như dao sang.Nhóc con này, sao không nói chuyện đàng hoàng cho được không biết.Trầm Thư Chi cũng khựng lại giây lát, sau đó liền nói “Vậy thì chủ nhật đi.”Sau khi cúp điện thoại, Tống Úc thở ra một hơi dài.
Cô ngồi bó chân lại xoa xoa, biết nhưng vẫn cố hỏi “Đá em làm gì chứ.”-Thời gian trôi nhất nhanh, nhoáng cái đã tới chủ nhật.Nơi ở của Trầm Thư Chi ở gần công ty bà làm việc, nơi trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, vì biệt thự ngày càng đắt hàng, bây giờ đã trở thành vô giá trên thị trường, muốn mua cũng không thể mua được nữa.Mấy năm gần đây Tống Úc gần như không quay lại đây, cô phát hiện ra cách bài trí trong nhà không khác biệt lắm với khi xưa, vẫn giống với trong hồi ức của cô.
Trầm Thư Chi mắc bệnh sạch sẽ quá mức, dì giúp việc trong nhà một ngày sẽ phải quét dọn hai lần, khắp nơi đều trống vắng khiến người khác có cảm giác căn nhà rất lạnh lẽo thiếu vắng hơi người.Trong lúc họ thay giày, quản gia đã lên lầu thông báo cho phu nhân của căn biệt thự.
Quản gia là người mới, cô chưa từng gặp qua người này và cũng không biết Trầm Thư Chi thay người từ lúc nào.
Phòng khách được thiết kế hướng về phía đông, sau buổi chiều ánh nắng không chiếu vào được nên nhiệt độ hạ thấp, làm không gian càng thêm lạnh lẽo.Đợi mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy Trầm Thư Chi đi xuống, quản gia khách sáo bảo họ ngồi đợi, giống như bà đang phải giải quyết việc gấp gì đó.Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tống Úc quay đầu nói nhỏ với Bùi Chỉ “Anh đừng căng thẳng nhé.”Bùi Chỉ ngồi dựa vào sô pha, ngẩng đầu nhìn cô.Rõ ràng là quay về nhà của mình nhưng phản ứng của Tống Úc lại không hề thoải mái, hai tay bấu chặt vào nhau, lưng cô thẳng tắp, nỗi căng thẳng căng tràn trên mặt, giống như đến một nơi xa lạ, đầy tính cảnh giác.Bùi Chỉ không biết thời thơ ấu của cô đã phải trải qua thế nào, anh cũng chưa từng hỏi cô chuyện này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, vẫn tránh không khỏi xót thương.Anh giơ tay vỗ vỗ gáy cô, miễn cưỡng nói “Trông em có vẻ còn căng thẳng hơn cả anh.”Khi Trầm Thư Chi xuống lầu, liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà, bà mím chặt môi lại.-Bữa tối được chuẩn bị cực kì tinh tế, có rất nhiều món ngon, vừa nhìn liền hiểu là đã phải qua chọn lọc và chuẩn bị kĩ lưỡng trong nhiều ngày.
Việc nằm ngoài dự liệu của Tống Úc chính là, sự tương tác giữa Bùi Chỉ và Trầm Thư Chi cũng được xem như khá “hòa hợp”.
Tuy là thái độ của bà đối với anh không được gọi là quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.Luôn dùng sở trường mà bà giỏi nhất, hỏi thì nhiều nhưng phản ứng lại thì ít.
Tính cách của bà vốn dĩ như vậy, mặt tình cảm tương đối lạnh nhạt, vì cầm quyền đã lâu nên không bao giờ thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt.Đừng nói là đối với Bùi Chỉ, mà ngay cả đối với cô, phần lớn thời gian cũng là thái độ như vậy.Bùi Chỉ cũng không hề quá mức nhiệt tình, nhưng lại thể hiện sự nho nhã lễ phép, không ăn nói tùy ý như ngày thường, mà đem theo thái độ khách khí tôn trọng của vãn bối đối với trưởng bối, nhìn ra được là muốn tạo thiện cảm với đối phương.Hai người cứ duy trì thái độ bề ngoài của mình như vậy, Tống Úc không chêm vào câu nào, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Trầm Thư Chi cứ chốc chốc lại quét mắt qua nhìn cô, bà phát hiện ra Tống Úc quá mức kén ăn.Bát cơm đã ăn hết nửa, nhưng cô chỉ chọn món mặn chứ không động đũa tới món rau.
Trầm Thư Chi chau chau mày, đang do dự không biết có nên mở miệng nói với cô hay không, thì nhìn thấy Bùi Chỉ gắp một miếng bông cải xanh vào bát của cô, động tác rất tự nhiên chứ không phải là kiểu diễn ra được.Tống Úc ngẩng đầu nhìn anh, sau đó dẩu dẩu môi, miễn cưỡng nhét bông cải xanh vào miệng rồi nhai như nhai sáp.“…..”Trầm Thư Chi cụp mắt, tiếp tục ăn cơm.“Bình thường công việc có bận không?” Bà hỏi Bùi Chỉ.“Cháu vẫn ổn, làm việc giờ văn phòng, có điều hay phải đi công tác xa.”Trầm Thư Chi gật đầu, lại hỏi tiếp “Có kế hoạch gì cho nghề nghiệp trong tương lai không?”Tống Úc cúi đầu, âm thầm liếc mắt nhìn bà một cái, ai nhìn còn tưởng bà đang phỏng vấn xin việc đấy, sống cho hôm nay còn chưa xong thì ai mà nghĩ được cho tương lai mai sau.
Có điều cô cũng không nhịn được cười, muốn nghe xem Bùi Chỉ sẽ trả lời thế nào.“Không có kế hoạch gì.” Chẳng ngờ là Bùi Chỉ lại cho ra một đáp án tùy ý tới vậy.Trầm Thư Chi ngẩng mặt lên nhìn anh, trong ánh mắt có sự soi xét, dường như là không hài lòng vì câu trả lời này, người không có kế hoạch gì trong tương lai thì không thể là tấm giáp kiên cố để người khác dựa vào.Bùi Chỉ lại gắp tiếp một miếng bông cải xanh vào bát Tống Úc, anh thản nhiên giải thích “Dẫu sao cái mà một người có chính là ‘hiện tại’, cái không mất đi được là ‘quá khứ’ và ‘tương lai’, thứ mà không thể mất đi thì đồng thời cũng không thể có được.
Ai cũng không thể đảm bảo được tương lai bản thân liệu có gặp phải điều bất trắc gì hay không [1]”Trầm Thư Chi nhìn anh, giống như bà vẫn chưa thể phản ứng lại được câu nói đầy triết lý ấy, ánh mắt bà thâm trầm, nhớ lại trước đó không lâu chính bà cũng đã bệnh nặng tới mức nhập viện.Hồi lâu sau bà mới nhẹ giọng nói “Quả đúng là như vậy.”“…….”Tống Úc lại thầm lặng liếc nhìn Bùi Chỉ một cái.
Quả không hổ danh là làm giáo sư dạy học, biết cách nói chuyện quá xá, khiến được cả Trầm Thư Chi sững người ra đó.
Có điều vẫn không quên việc phải gắp thêm cho cô bông cải xanh mà cô ghét ăn nhất.Ba người họ cứ yên lặng mà ăn cơm như vậy.“Bố mẹ làm gì?” Trầm Thư Chi lại bắt đầu hỏi tiếp.Động tác gắp đũa của Bùi Chỉ hơi khựng lại, “Bố trước là quản lý của một công ty, mẹ là vũ công.”Tống Úc chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói về bố mẹ.
Trong ấn tượng của cô, Bùi Chỉ hầu như không hề nhắc tới chuyện của bố mẹ anh, hai người họ bình thường cũng không ai hỏi ai vấn đề này.Vũ công à… Trong lòng cô mặc nhận, mẹ của anh chính là một người phụ nữ xinh đẹp nho nhã quý phái.Sau khi ăn cơm xong.
Sắc trời đã tối dần lại.
“Buổi tối ở lại đây đi.” Trầm Thư Chi nói.Tống Úc từ chối theo phản xạ, “Không cần đâu, chúng con về nhà.”Bùi Chỉ ngước mắt nhìn cô.“….” Sắc mặt Trầm Thư Chi ngưng đọng, bà không nói thêm gì nữa, tuy là ngoài mặt bà không có phản ứng gì nhưng dường như cả người lạnh đi mất mấy phần.“Vậy hai đứa tự xem mà làm.” Nói xong bà đi thẳng về phòng mình.Đợi tới khi bóng dáng Trầm Thư Chi khuất sau hành lang, Bùi Chỉ mới hỏi cô “Đây không phải nhà em à?”Tống Úc sững sờ “Em quên mất.” Hoặc trong tiềm thức của Tống Úc, cô vốn không coi đây là nhà mình.Tống Úc chỉ ở trong căn nhà này