21.
Bố tôi đã từ chối tất cả các cuộc hẹn của Lục Trạch.
Đồ hắn ta đến biếu cũng bị bố tôi ném hết ra ngoài.
Cuối cùng thì trong một cuộc hội nghị, bố tôi bắt buộc phải tham gia, ông ấy đã gặp Lục Trạch.
Trong phòng khách, bố tôi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Trạch đi vào, ông ấy cũng cảm nhận được.
“Lục tổng, có chuyện gì sao?”
“Bố.”
“Bố? Ai là bố của anh? Lục tổng đừng nói lung tung, Tô Khâm tôi đây nhận không nổi đâu.”
“Con biết, con biết là bố không muốn nhìn thấy con, nhưng con thật sự rất muốn gặp bố.”
“À.”
“Có phải anh định hỏi tại sao nhà chúng tôi không thông báo với anh về việc Tô Nhược đã qua đời đúng không? Anh muốn nói anh là chồng của con bé, anh có quyền được biết, nhà chúng tôi không nên giấu anh chuyện này.”
“Con không có tư cách hỏi câu này.”
Bố tôi mở mí mắt và sửng sốt một lúc, câu trả lời của Lục Trạch có phần ngoài dự đoán.
Bố tôi vẫn đang đợi Lục Trạch nói, đúng vậy, các người nên nói cho tôi biết tin Tô Nhược đã chết, sau đó ông ấy sẽ thoải mái mà chửi mắng Lục Trạch, hà cớ gì mà không chửi?
“Bố, con muốn video cuối cùng Nhược Nhược, bố có thể sao một bản cho con được không?”
Sao hắn biết tôi có quay video những ngày cuối đời?
Tôi đã từ chối gửi một bản cho Lục Trạch, cuộc đời này tôi đã chọn nhầm người rồi, tôi không muốn trước khi chết mà còn vướng bận điều gì.
Bố tôi cũng phân vân.
“Sao anh biết là có video này?”
“Lúc đó con tìm được y tá chăm sóc Nhược Nhược, cô ấy nói bố đã lấy đoạn video đó đi.”
Trong phòng bệnh nơi tôi ở có một máy quay ghi lại những giây phút cuối cùng của tôi.
“Cho anh? Để anh cười nhạo con bé, cả một đời say mê anh rồi cuối cùng có kết cục như vậy sao?”
Trong mắt Lục Trạch tràn đầy chân thành, tôi nhìn kỹ một chút, dường như không phải diễn kịch.
“Không, không biết bố có tin hay không, con muốn có video này, con thực sự rất nhớ cô ấy.”
Bố tôi cười lớn.
“Anh đang nói gì vậy? Anh nhớ con bé ấy hả? Đúng là trò đùa lớn nhất trên đời mà.”
“Tôi cho anh một bản sao video. Anh nhìn kỹ xem khi anh quấn lấy Đường Khuynh thì vợ anh nghiến răng chịu đựng đau đớn cuộn tròn trên giường bệnh như thế nào.”
Thật bất ngờ, bố tôi đồng ý với yêu cầu của Lục Trạch, ông ấy không đồng ý mới đúng chứ.
Tôi muốn ngăn lại, nhưng tôi không thể.
“Tô tổng, bao giờ thì ông mới trở lại? Cơ thể của ông không chờ được nữa đâu, cần nhập viện gấp trong lúc chờ tìm được lá gan thích hợp.”
Lục Trạch đi tới cửa quay đầu lại.
22.
Một ngày nọ, Cục Công An quận Cửu Long của Hải Thành đã bắt được một kẻ tình nghi.
Sáng sớm, Lục Trạch nhận được điện thoại từ Cục Công An.
Hắn nghe xong, cả khuôn mặt đều là kinh hãi, ly thủy tinh trong tay bị hắn đột nhiên bóp nát, bàn tay lẫn mảnh thủy tinh nhuốm đầy vết máu.
Trợ lý giật mình: “Lục tổng, anh sao vậy?”
…
Ngày hôm sau, làng giải trí bất ngờ bùng nổ, Đường Khuynh bị cảnh sát bắt đi vì sử dụng chất cấm, ngay sau đó, cảnh sát đã đưa ra thông báo bắt giữ chính thức.
Trong vòng một ngày, tất cả các tác phẩm mà Đường Khuynh tham gia đều bị gỡ bỏ, hình ảnh của cô ta bất ngờ bị sụp đổ gây xôn xao dư luận.
Người đại diện của Đường Khuynh đã tìm đến Lục Trạch.
“Lục Trạch, xin hãy giúp Đường Khuynh một lần. Nếu anh không giúp cô ấy, cô ấy sẽ bị hủy hoại mất.”
Lục Trạch đứng trước cửa sổ kính suốt, từ trần đến sàn bị mây đen bao phủ.
Lục Trạch thậm chí còn không thèm nhìn lại.
“Cô tới rất đúng lúc, có người cần gặp cô trước đấy.”
“Ai vậy?”
“Đã đến rồi, Lục tổng, tôi lập tức mời vào đây ngay.”
Người quản lý của Đường Khuynh đột nhiên cảm thấy bối rối.
“Gặp ai?”
Ngay sau đó, hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục màu đen bước vào.
“Lục tổng, xin chào, chúng tôi là điều tra viên của Cục Công An Khu 3. Chúng tôi đến đây để xin lỗi về vụ bắt cóc Đường Khuynh ba năm trước chúng tôi nghi ngờ kẻ chủ mưu bắt cóc Đường Khuynh chính là vợ ông, Tô Nhược. Ba ngày trước, chúng tôi đã bắt được kẻ bắt cóc ban đầu, Lý Lương, hắn ta thú nhận rằng vụ bắt cóc đó là do quản lý của Đường Khuynh chủ động tìm hắn và yêu cầu hắn bắt cóc Đường Khuynh, cô ta còn cố tình đánh lạc hướng cuộc điều tra đến vợ của anh, thật khiến người ta cảm thấy ghê sợ.”
Đôi mắt sắc bén của Lục Trạch nhắm thẳng vào Thái Quyên.
“Cô còn gì để nói không?”
Sắc mặt của Thái Quyên đã thay đổi từ lâu, không ngờ khi cô ta đến nhờ Lục Trạch giúp đỡ Đường Khuynh, cô ta đã tự đưa mình vào tù.
“Tôi…”
Hai sĩ quan cảnh sát đã bắt giữ Thái Quyên.
“Cô Thái, tốt nhất cô đừng nói gì ở đây hết, đợi chúng ta về sở cảnh sát thì nói luôn một lần.”
Đôi chân của Thái Quyên đã mềm nhũn rồi.
“Đường... Đường Khuynh là chủ mưu, tôi chỉ giúp cô ta tìm người thôi. Cảnh sát, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.”
23.
Tôi lơ lửng bay đến An Lạc Viên, đã sẵn sàng nằm lại trong mộ của mình để yên nghỉ.
Xa xa, tôi thấy một người đàn ông đang ngủ trước bia mộ của tôi.
Ai mà say đến mức vào nghĩa trang ngủ vậy?
Tôi nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là Lục Trạch.
Hắn thực sự đã ôm bia mộ của tôi mà ngủ, bên cạnh đặt hai chiếc hộp trang sức bằng nhung, tôi đã nhìn thấy, một chiếc là hộp nhẫn cưới của tôi, chiếc còn lại là hộp đựng sợi dây chuyền Trái Tim Của Đại Dương.
Tôi say sưa nhìn hắn, hắn đang đeo chiếc nhẫn cưới mà trước đó sống chết cũng không muốn tôi đeo lên sao?
Còn có, tôi nhìn hộp đựng sợi dây chuyền, rủi ro lớn như vậy, chỉ để đổi lấy Trái Tim Của Đại Dương mà tôi thích sao?
Nếu những điều này xảy ra khi tôi còn sống, tôi sẽ không nghi ngờ gì mà nghĩ hắn yêu tôi mất.
Tôi nằm trên bia mộ và ngủ
cả đêm, khi tôi tỉnh dậy, Lục Trạch vẫn chưa rời đi, tôi thấy hắn cúi xuống và hôn tên tôi trên bia mộ.
“Nhược Nhược, anh đi làm đây, tối anh lại về với em.”
Liên tiếp mấy ngày, buổi tối tôi bay trở về mộ nghỉ ngơi, Lục Trạch ngủ ở trước mộ của tôi.
24.
Ba tháng sau, bệnh gan của bố tôi xấu đi và ông được đưa đến bệnh viện.
Tôi lo lắng bay lơ lửng giữa trời và điều duy nhất tôi có thể làm là cầu nguyện sao cho có thể kịp thời tìm được nguồn gan phù hợp để bố tôi được ghép gan.
Bố tôi nằm viện một tháng, tôi cũng quanh quẩn trong viện một tháng.
Hôm nay, tin vui cuối cùng đã đến khi bác sĩ báo đã tìm được nguồn gan phù hợp ca phẫu thuật có thể được thực hiện vào tuần sau.
Chúng tôi mừng không tả được.
“Bác sĩ, người tốt bụng đã hiến gan đang ở bệnh viện có phải không? Nếu người đó đang ở đây thì chú Lưu sẽ đích thân đẩy tôi đi để cảm ơn người đó.”
Bác sĩ chủ trị lắc đầu.
“Thật xin lỗi Tô tổng, người hiến tạng yêu cầu giữ kín danh tính, cho nên chúng tôi không thể cho ông biết thông tin của người đó được.”
“Ẩn danh?”
Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên.
25.
Ca ghép gan của bố tôi diễn ra rất thành công.
Tĩnh dưỡng một tháng trong bệnh viện, ông ấy càng càng hồi phục.
Điều này làm tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Tô tổng, bác sĩ nói ông mỗi ngày đang tốt lên, nằm thêm vài ngày là có thể xuất viện.”
“Tôi cũng thấy vậy, đúng rồi lão Lưu, buổi trưa hôm nay tôi không ăn cháo nữa, hằng ngày phải ăn cơm mới có sức, ăn mỗi cháo không sao mà được.”
Chú Lưu vỗ đùi một cái: “Ha ha, được rồi, bây giờ cũng ăn cơm được rồi, trước đây chẳng phải chê cơm tôi nấu ăn không có vị gì sao, nên tôi mới nấu cháo cho ông ăn mỗi ngày đó.”
Trong phòng, tiếng cười của bố tôi dần dần lớn hơn.
Tôi rất mãn nguyện.
26.
Vào buổi tối ngày 6 tháng 3, một vụ tai nạn xe hơi đã xảy ra ở trung tâm thành phố, bản tin đang đưa tin về vụ tai nạn đó.
“Đây là bản tin buổi tối của Hải Thành. Vừa rồi, ở trung tâm thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi. Một chiếc Porsche màu bạc đâm vào lan can, phần đầu xe bị hư hại nghiêm trọng. Bước đầu xác nhận chủ nhân của chiếc xe là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, ông Lục Trạch, hiện tại vẫn chưa rõ tình trạng thương tích của ông Lục Trạch.
Tôi quay đầu lại nhìn màn hình, đúng lúc nhìn thấy Lục Trạch người bê bết máu, được khiêng ra và đưa lên xe cấp cứu.
“Lục...Trạch…”
Mười phút sau, Lục Trạch được đưa đến phòng phẫu thuật của bệnh viện số ba, tôi vội vã bay đến phòng phẫu thuật của anh ấy.
Lục Trạch nằm ở trên giường, môi tím tái, sắc mặt tái nhợt.
Sau nửa tiếng cấp cứu, sắc mặt Lục Trạch càng ngày càng tái nhợt.
Bác sĩ phẫu thuật chính ngẩng đầu nhìn các bác sĩ khác trong phòng bệnh: “Bệnh nhân đang hấp hối. Ba tháng trước anh ấy đã hiến gan, phần lớn lá gan đã được lấy ra và hiến tặng. Lần ghép sống cuối cùng không tốt lắm, vết mổ đã bị nhiễm trùng, bây giờ anh ấy bị tai nạn xe hơi, các cơ quan đang xuất huyết rất nhiều.”
Bác sĩ phụ tá nhìn biểu đồ điện bên cạnh đang nhảy màu đỏ.
“Mong muốn sống sót của bệnh nhân rất yếu, hay nói cách khác, anh ấy đã từ bỏ rồi.”
Hiến gan? Lục Trạch đã hiến gan.
Thảo nào, trên eo của hắn có một đường khâu dài như thế.
Lục Trạch đã hiến gan và một người nào đó giấu tên đã hiến tặng một nửa lá gan cho bố tôi, khi hai việc này được ghép lại, tôi đột nhiên hiểu ra.
Hóa ra người ẩn danh hiến gan cho bố tôi là Lục Trạch.
“Không ổn rồi, bệnh nhân hô hấp càng ngày càng yếu.”
“Môi anh ấy đang mấp máy, anh ấy đang muốn nói gì vậy?”
Tôi và bác sĩ chính ghé sát tai vào môi Lục Trạch: “Tô...Tô Nhược?...Vợ…”
Bác sĩ phẫu thuật chính kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh ấy đọc tên vợ anh ấy.”
“Nhưng vợ anh ấy đã chết rồi.”
“Anh ấy còn nói…”
Bác sĩ phẫu thuật lập tức cúi xuống nghe lại.
“Viện trưởng Trần, anh ta nói cái gì?”
Bác sĩ phẫu thuật chính nhìn mọi người, lắc đầu và bước ra khỏi phòng mổ.
Cùng lúc đó, Lục Trạch tim ngừng đập.
Bác sĩ phẫu thuật chính dừng lại ở cửa.
“Câu cuối cùng anh ấy nói là, vợ à, anh tới bên em đây…”