Thịnh Viễn Thời hơi ngửa đầu, để đè nén nỗi kích động đang mãnh liệt chực tuôn trào, anh không muốn thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài. Một lát sau, anh lật tay, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nam Đình, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, “Em giữ anh lại, chỉ để nói cái này à?”
Đúng vậy, không kiêng dè bất cứ ai, không chút do dự mà giữ anh lại, nhưng chỉ nói mỗi thế thôi sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Nhưng trải qua tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như vừa rồi, Nam Đình vô cùng muốn biết: Tại sao anh lại xuất hiện ở đài quan sát trong điều kiện thời tiết khủng khiếp thế này, có phải là vì mình không? Đáp án này đối với cô mà nói là cực kỳ quan trọng.
Thịnh Viễn Thời không đáp, chỉ ngồi xổm trước mặt cô, dùng ánh mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng, chăm chú nhìn cô.
Dường như ánh mắt đó có khả năng xuyên thấu, chiếu thẳng vào tim Nam Đình, khiến cô không thể nói những lời cho có lệ, mà cũng chẳng thể tìm được từ nào để nói.
Sự so kè bình tĩnh lặng lẽ tràn ngập bầu không khí, như thể ai lên tiếng trước thì người đó thua vậy.
Nhưng Nam Đình không muốn phân thắng thua với anh.
Lúc vô thức nắm chặt lấy tay Thịnh Viễn Thời, dường như cô rất sợ anh sẽ đột nhiên rút tay ra rồi rời đi, giống như hôm ở phòng huấn luyện, bỏ đi không hề quay đầu. Bóng dáng của anh cao lớn khiến người ta mê say, nhưng với Nam Đình mà nói, lại là nỗi đau không thể giãi bày bằng lời.
Cô hơi cúi đầu, hiển nhiên là đã mất đi sự độc lập và tự tin khi ngồi trên ghế kiểm soát, đến việc mở miệng nói cũng quá sức khó khăn, Thịnh Viễn Thời chợt nghe thấy cô bảo: “Em không cố ý.”
Nghe thì có vẻ không đầu không cuối, nhưng anh lại hiểu. Nhớ lại cảnh tượng căng thẳng giữa hai người hôm huấn luyện mô phỏng, ánh mắt Thịnh Viễn Thời tối lại, “Không phải cố ý giả vờ như không quen biết à? Hay là, không cố ý nhìn anh khó xử, bẽ mặt?”
Nếu không gặp nhau, quả thật Nam Đình có thể vờ như không quen biết, giống như vào ngày Nam Trình bay chuyến đầu tiên, trong khi đồng nghiệp bàn luận về anh, cô có thể làm như không quan tâm, làm như anh là một người xa lạ. Mà khi anh xuất hiện trước mặt, mọi phòng tuyến tâm lý của Nam Đình, trong nháy mắt bị phá hủy hoàn toàn.
Nhận được thông báo, biết bài huấn luyện mô phỏng được thực hiện ở trung tâm kiểm soát không lưu, thậm chí còn mời phi công đến, Nam Đình nghĩ, gặp lại Thịnh Viễn Thời, là chuyện không thể tránh được nữa. Dù sao thì, Nam Trình là thế lực mới trong ngành hàng không dân dụng, mà anh lại là người đứng đầu bộ phận bay. Nhưng hiện giờ anh không phải là một cơ trưởng bình thường, mà là Thịnh tổng chức cao vọng trọng, chuyện nhỏ nhặt như hỗ trợ huấn luyện thế này, liệu anh có đích thân đến không?
Sau đó, Đại Lâm đã quả quyết cắt đứt chút chờ mong của cô, “Trung Nam và Nam Đình phối hợp cử đến mười hai phi công, nữ phi công Trình Tiêu dẫn đội.”. Ngày đó gặp nhau, Trình Tiêu cũng nói với Nam Đình, Thịnh Viễn Thời sẽ không đến. Hẳn là thất vọng, nhưng lại có phần thở phào nhẹ nhõm, do dự như vậy, thấp thỏm như vậy, hèn nhát như vậy, thật chẳng giống cô chút nào.
Vậy mà Thịnh Viễn Thời vẫn đến, khi bài kiểm tra gần kết thúc, trong lúc Nam Đình hoàn toàn không chuẩn bị trước. Thế nên, sự khó xử và bẽ mặt đó, e là không chỉ mỗi Thịnh Viễn Thời. Nhưng những lời này, Nam Đình không thể nào nói với anh được.
Bên ngoài, cơn bão vẫn chưa ngừng, điên cuồng táp vào những ô cửa kính, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ phá tan mọi chướng ngại mà xông thẳng vào, thổi bay mọi thứ ở bên trong, bao gồm cả đôi nam nữ không thể giữ cho lòng mình bình tĩnh được.
Cuối cùng, Thịnh Viễn Thời lên tiếng trước, “Đến đài quan sát bao lâu rồi?”, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng.
Nam Đình cắn môi, “Một năm lẻ hai tháng.”
Lùi ngược thời gian về mười bốn tháng trước, đúng vào lúc anh về nước không lâu. Thịnh Viễn Thời hít sâu một hơi, “Biết anh ở Trung Nam không?”
Nam Đình gật đầu.
“Lần hạ cánh khẩn cấp đó, nghe ra giọng của anh đúng không?”
“Phải.”
“Vô cùng bình tĩnh, giọng nói không hoảng loạn hay có gì khác thường cả.”
“Lần đầu tiên lên ghế, căng thẳng quá, mới đầu vẫn chưa nghe ra là anh.”. Chờ đến khi nghe ra là anh, thì lại vì anh đang gặp phải tình huống hạ cánh đặc biệt nghiêm trọng, Nam Đình không dám phân tâm. Có trời mới biết, trong vài phút ngắn ngủi đợi anh tiếp đất, cô lo lắng đến nỗi hít thở không thông. Cũng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không cô chẳng dám chắc mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Ngày đó, sau khi ra khỏi đài chỉ huy, Nam Đình ngồi một mình trên tháp canh ở phía nam sân bay, nhìn về phía đường băng, rất lâu. Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương như màu máu, bóng dáng mảnh mai của cô hòa cùng cảnh tượng trời đất mênh mang, trông nhỏ bé, cô đơn đến vậy.
Rất nhiều ngày sau đó, Nam Đình chẳng còn dũng khí để lên tầng cao nhất của tháp chỉ huy, chỉ cần hồi tưởng lại trải nghiệm hôm ấy, trong lòng liền hoảng sợ. Cảm nhận được sự trốn tránh của cô, Ứng Tử Minh thậm chí còn có chút hối hận, cho rằng không nên để cô cầm micro sớm như thế.
Nhằm khai thông tâm lý cho Nam Đình, Ứng Tử Minh dẫn cô tới phòng kiểm soát tiếp cận, ở nơi biệt lập, bốn phía không có cửa sổ, để cô tự cảm nhận các kiểm soát viên tiếp cận làm thế nào tranh thủ từng giây từng phút hỗ trợ cho các phi công một cách gọn gàng chỉn chu.
Lúc phòng kiểm soát tiếp cận nhận được điện thoại, biết tin chuyến bay chở một bệnh nhân cần được cấp cứu đã hạ cánh an toàn, sau đó lại nghe tin người bệnh đã qua cơn nguy kịch, trên mặt mỗi kiểm soát viên đều hiện nụ cười hạnh phúc, đáy mắt ngân ngấn lệ. Hình ảnh này khiến Nam Đình ý thức được rằng, ngoài trách nhiệm nặng nề phải đảm bảo an toàn cho một chuyến bay, kiểm soát viên còn mang trọng trách với những sinh mạng.
Cô nói với Ứng Tử Minh: “Thầy ơi, con muốn thử lại.”
Ánh mắt kiên định đó, khiến Ứng Tử Minh như trút được gánh nặng, ông nói một câu đầy thấm thía: “Nếu muốn trở thành một kiểm soát viên không lưu thật sự ưu tú, Tiểu Nam, con phải trải nghiệm rất nhiều điều, cũng phải chấp nhận rất nhiều thứ.”
Ngay lúc đó, Nam Đình không quá hiểu ý của Ứng Tử Minh, cho đến khi cô lại một lần nữa trải qua tình huống đặc biệt. Có điều, những chuyển biến đó trong Nam Đình, Thịnh Viễn Thời không thể hiểu hết được, “Anh cũng nhận ra giống như em, nhưng anh không thể nào ngờ được em lại trở thành kiểm soát viên không lưu.”
Anh đi đến những nơi xa xôi để tìm kiếm, vậy mà cô, lại lẳng lặng tới bên cạnh anh.
Thịnh Viễn Thời buông tay cô ra, đổi thành nắm cằm cô, bắt cô phải ngẩng đầu nhìn mình, rồi gằn từng tiếng: “Làm kiểm soát viên, đến thành phố G, vậy mà cũng không cho anh biết?”
Nam Đình từng nghĩ đến vô số cảnh tượng khi gặp lại anh, chỉ duy nhất cảnh tượng trước mặt đây là không ngờ tới. Đối mặt với lời chất vấn của anh, cô không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ nhìn vào hình bóng mình trong đôi mắt anh, yếu ớt đến bất lực.
Thịnh Viễn Thời vẫn giữ nguyên tư thế đối diện với cô một lúc lâu, trong trí nhớ, đây là lần duy nhất anh ngước nhìn lên cô, mà cô gái với cái trán dán băng gạc ấy lại chẳng còn vẻ kiêu kỳ, ngạo nghễ như khi xưa, thay vào đó là nhỏ bé, yếu ớt đến vậy.
Hà cớ gì phải hung hãn? Gặp lại sau bao ngày xa cách, cô vẫn bình an vô sự, chẳng phải nên vui mừng hay sao? Đúng vậy, nên vui mừng, thế mà lại không cười nổi. Nhưng chung quy vẫn mềm lòng, Thịnh Viễn Thời dời bàn tay đang miết cằm Nam Đình lên má cô, sau đó là lên trán, sợ làm đau