May mà Thịnh Viễn Thời không phải người tùy tiện.
Không đúng, dùng lời của Trình Tiêu mà nói thì phải là, “Đàn ông khẩu vị tai quái không xứng có bạn gái.”
Ý trên mặt chữ, ở phương diện chọn bạn gái, Thịnh Viễn Thời thuộc loại giỏi bới lông tìm vết.
Thịnh Viễn Thời thừa nhận mình hà khắc, không chỉ trong công việc, mà còn cả trong chuyện tình cảm. Anh đã từng cho rằng, hai người ở bên nhau trong tư thế ngang bằng không chút nghi kị, mới là thích hợp nhất. Thế nên, người yêu mà anh muốn phải giống anh, không bao giờ ngừng phát triển bản thân; tình yêu của anh, phải là kỳ phùng địch thủ, thế lực ngang nhau.
Hiển nhiên, Man Man không phải là “đối thủ” anh muốn.
Đặc biệt, khi mà khoảng cách từ lúc hai người trao đổi số điện thoại đến giờ còn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, Thịnh Viễn Thời thậm chí không biết họ tên thật của cô, sao có thể qua loa mà cùng cô phát sinh”thân mật thể xác” như vậy được?
Thế nên, khi cơ thể hai người gần như áp sát vào nhau, Thịnh Viễn Thời cũng cảm nhận rõ ràng được đường cong quyến rũ phập phồng của người con gái, khi đôi môi họ chỉ còn cách nhau đúng một tấc, anh vội nghiêng đầu, thầm thì bên tai Man Man: “Thử như thế này, mạo hiểm lắm đấy.”, sau đó buông tay, lùi lại phía sau kịp thời.
Sau này Man Man nói với anh, nếu đêm ấy anh hôn cô, cô sẽ xóa bỏ mọi liên lạc với anh, mối quan hệ với anh bắt đầu từ đó, cũng sẽ kết thúc ngay trong đêm. Nhưng anh không hề. Mà từ giây phút đó, cô yêu anh.
Đương nhiên, đây là lời của sau này, còn cảnh tượng ngay lúc đó là, Thịnh Viễn Thời dùng ánh mắt bình tĩnh, mang theo chút cảnh giác mà nhìn cô chăm chú, không hề thấy men say.
Man Man khá bất ngờ vì bị nhìn thấu, nhưng cô cũng không bực bội, mà lại thẳng thắn nói: “Rất nhiều gã đàn ông theo đuổi em đều chỉ thấy em xinh đẹp, còn đánh cược với bạn bè xem bao nhiêu ngày là có thể ngủ với em được, gặp cả đống đàn ông đểu, giờ gặp được một người vừa mắt, đương nhiên phải thăm dò một chút, nhỡ lại gặp phải người không tốt thì sao.”
Cũng không phải là vô lý, nhưng cách dùng thân để thử nghiệm này, Thịnh Viễn Thời không ủng hộ hoàn toàn.
Anh có chút tò mò: “Nếu tôi hôn em thì sao?”
“Thì…”, Man Man đáp lại hai chữ không chút rụt rè, “Hôn lại.”
Đáp án này… thật sự Thịnh Viễn Thời không ngờ tới. Anh vốn nghĩ một khi mình hôn cô, sẽ đổi lấy một cái tát từ cô, vì qua khóe mắt, anh thấy cánh tay đang buông thõng bên người cô đã có chuẩn bị.
Chẳng lẽ là căng thẳng? Lại không giống lắm. Thịnh Viễn Thời trêu chọc: “Em lại chẳng thiệt gì.”
“Người có thể khiến em tình nguyện mạo hiểm, đương nhiên là đã quyến rũ được em, cần phải hôn thì hôn thôi, nắm chắc cơ hội.”. Man Man trả áo khoác lại cho anh, vừa cười vừa giơ tay ra, “Tư Đồ Nam, người thành phố A, 18 tuổi, sinh viên năm nhất Học viện âm nhạc, rất vui được làm quen với anh, cơ trưởng Thịnh.”
Một cô gái thẳng thắn mà nếu không cẩn thận sẽ bị hiểu lầm là phóng đãng, quả thực không giống người bình thường.
Thịnh Viễn Thời đưa tay ra, nắm lấy tay cô, “Xem ra tôi không cần phải tự giới thiệu rồi, bạn nhỏ Tư Đồ.”
Tư Đồ Nam nắm tay anh lắc lắc, rồi hỏi như đang làm nũng: “Vậy anh không trách em dùng cách khiếu nại anh để lấy được sơ yếu lý lịch từ công ty anh chứ?”
“Khiếu nại?”, Thịnh Viễn Thời khẽ nhíu mày, “Sao em không đổi cách khác, ví dụ như khen ngợi chẳng hạn?”
“Em cũng có nghĩ đến chứ, nhưng em sợ công ty anh khách sáo, nói đấy là chuyện anh nên làm, không cần cảm ơn, hoặc là bảo em viết bình luận tốt gửi đến trang web chính thức gì gì đấy, thế thì em lấy đâu ra cơ hội hỏi tên anh! Không thể đến lúc đấy lại sửa thành muốn khiếu nại được, nói đi nói lại chẳng khác nào thừa nhận thần kinh mình có vấn đề, không bằng dứt khoát chém một đao thấy máu cho xong.”
“Cái tư duy này của em…”, Thịnh Viễn Thời rút tay lại, “Tôi muốn xem biểu hiện sau này, rồi sẽ suy nghĩ xem có nên cho em một bản sơ yếu lý lịch độc nhất vô nhị hay không.”
Tư Đồ Nam giậm chân, “Có phải bắt anh cưới em đâu, khó xử thế sao?”
Thịnh Viễn Thời cười nhìn đồng hồ, “Cứ thế đi, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Tư Đồ Nam lưu luyến, “Chạm má tạm biệt được không?”
Thịnh Viễn Thời cố ý nói: “Đợi lúc nào tôi bay đến Pháp, nếu chúng ta gặp lại, chạm má tạm biệt cũng không muộn.”
Tư Đồ Nam gọi với theo bóng anh, “Nếu anh mà nuốt lời, em sẽ khiếu nại anh lần nữa đấy.”
Sao lại gặp phải cô nàng mặt dày như vậy mà không thấy phản cảm chứ, Thịnh Viễn Thời dở khóc dở cười.
Lúc ấy, Thịnh Viễn Thời mới lên chức cơ trưởng, lịch làm việc dày đặc, thông thường nếu không đang bay thì cũng là chuẩn bị bay, hoặc đang ngủ, thế nên điện thoại thường xuyên trong trạng thái tắt máy, như bị mất tích khiến mọi người không thể tìm được. Tư Đồ Nam chỉ là một cô gái ái mộ anh có duyên gặp gỡ, đương nhiên Thịnh Viễn Thời không đặt quá nhiều tâm tư vào cô, chỉ là khi nhận được tin nhắn Wechat thì trò chuyện đôi câu với cô, biết cô vẫn còn ở Thụy Sĩ, bị cô dò hỏi, anh gợi ý vài địa điểm và mấy món ăn mà anh cho rằng không tệ lắm, còn về hành tung của anh, nay bay chỗ này mai bay chỗ khác, chẳng cố định.
Một tuần sau, Thịnh Viễn Thời nhận chuyến bay từ New York đến Zurich, phải ở lại đó một đêm. Máy bay hạ cánh, anh vừa khởi động điện thoại thì Tư Đồ Nam liền gọi tới, cô hỏi anh, “Thời gian buổi tối để dành cho em được không?”
Thịnh Viễn Thời không khỏi có chút bất ngờ, “Em vẫn còn ở Zurich ư?”
Tư Đồ Nam nói: “Ngày mai về.”
Là trùng hợp sao? Một đêm trước khi cô về, anh lại lần nữa bay đến thành phố nơi họ quen nhau.
Thịnh Viễn Thời hỏi cô, “Lần này dùng cách gì tra ra được lịch bay của tôi?”
Tư Đồ Nam thật thà trả lời, “Em gọi điện đến công ty anh, nói là vụ khiếu nại lần trước chỉ là hiểu lầm, muốn gặp mặt xin lỗi anh.”
Thịnh Viễn Thời nghe thế liền cười, “Chỉ số thông minh của em, đúng là làm người ta không dám khinh thường.”
“Để tẩy trắng cho anh, đương nhiên em phải vắt óc rồi.”, Tư Đồ Nam gặng hỏi, “Thời gian buổi tối để dành cho em, OK không?”
Thịnh Viễn Thời xác nhận với cô, “Toàn bộ buổi tối?”