Thịnh Viễn Thời bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Anh day ấn đường, ngồi dậy, vừa vén chăn định xuống giường thì phát hiện ra đây không phải là nhà mình. Anh nhìn quanh bốn phía, lọt vào tầm mắt là tấm rèm màu xanh lục nhạt, chiếc tủ quần áo màu trắng, chiếc bàn trang điểm đã bị biến thành bàn học, chiếc chăn cùng màu với tấm rèm cửa sổ, và một con… chó Shiba ngồi ngay trước cửa phòng ngủ, đang nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, đôi môi mềm mại, làn da nhẵn mịn, mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh, đều hết sức chân thật.
Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn mình, áo sơmi chỉ còn hai cúc dưới cùng là chưa cởi, vạt áo bị kéo ra khỏi cạp quần, che hờ đi chiếc thắt lưng, ngoài cái đó ra, còn có tấm ga trải giường nhăn nhúm… Tóm lại, mọi thứ hỗn độn này đều đang chứng minh, đêm qua, anh không an phận đến mức nào.
Rượu quả thật không phải thứ tốt lành, những điều Thịnh Viễn Thời cố ý giấu sâu trong kí ức, cảnh tượng Nam Đình lừa anh chia tay, cứ như vậy ùa về không hề báo trước. Nhưng sự thật là, khi Tư Đồ Nam tháo chiếc đồng hồ kia ra, Thịnh Viễn Thời dù cực kỳ giận dữ nhưng cũng chẳng ôm cô lại. Anh cứ như thế nhìn cô đi ra ngoài, nhìn cô thoáng dừng bước, đứng trước cửa tiệm cà phê, như đang nghĩ xem có nên quay đầu lại hay không.
Lúc ấy, anh thậm chí còn đang nghĩ: Quay lại đây, anh sẽ tha thứ cho em.
Cuối cùng, người không kiềm chế được, không chờ được, vẫn là anh. Mà khi Thịnh Viễn Thời đuổi theo ra bên ngoài, thì đã chẳng còn thấy Tư Đồ Nam đâu nữa, như thể bóng dáng mảnh mai ấy chưa từng xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Thịnh Viễn Thời đứng giữa trời sương tuyết hét lên: “Tư Đồ Nam!”
Khản cả giọng, chật vật, khổ sở.
Tư Đồ Nam chưa hề rời đi, cô nắm chặt chiếc đồng hồ, ngồi ở một góc cách anh không xa, lẳng lặng nhìn người đàn ông mà cô coi như ngọn đèn hiệu của mình, nước mắt lăn dài.
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, chỉ cần Thịnh Viễn Thời đến nhà Tư Đồ, cho dù Tư Đồ Nam có ngụy trang khéo léo đến đâu, thì bằng sự thông minh của anh, phát hiện ra điều bất thường lại chẳng phải việc khó. Nhưng đúng lúc ấy, nhà họ Thịnh lại xảy ra biến cố, Thịnh Viễn Thời vừa nhận được điện thoại đã vội vã quay về ngay trong đêm, không chỉ có nhà họ Thịnh, mà cả đại viện không quân đều bị bao phủ trong bầu không khí căng thẳng.
Một tháng sau biến cố, Thịnh Viễn Thời không gọi được cho Tư Đồ Nam nữa. Khi anh quay trở lại thành phố A, đến biệt thự của nhà Tư Đồ, thì mới hay căn biệt thự đã bị ngân hàng thu hồi. Thịnh Viễn Thời tìm đến trường của Tư Đồ Nam, giáo viên chủ nhiệm nói cô đã thôi học, căn cứ vào tài liệu giáo viên cung cấp, anh mới tìm hiểu được, bố của Tư Đồ Nam, Tư Đồ Thắng Kỷ, đã phá sản.
Tới khi không tìm được ai để hỏi nữa, Thịnh Viễn Thời chợt nhớ ra Lâm Như Ngọc.
Nghe Thịnh Viễn Thời hỏi thăm về Tư Đồ Nam, Lâm Như Ngọc thoáng tỏ ra kinh ngạc, “Cậu ấy vì theo đuổi anh nên mới xin vào học viện âm nhạc Manhattan, thế mà anh lại không biết nhà cậu ấy bị phá sản à?”, cô ta khinh khỉnh cười, “Quả nhiên tự mình đa tình không phải là chuyện mất mặt nhất, vô tình mới là đáng sợ nhất.”
Thịnh Viễn Thời không có tâm trạng so đo với cô ta, anh chỉ quan tâm, “Cô có quen những người khác của nhà Tư Đồ không?”
“Nhà họ chẳng còn ai cả.”, một lời nói của Lâm Như Ngọc khuấy lên cả ngàn lớp sóng, “Chú Tư Đồ là trẻ mồ côi, mẹ Tư Đồ Nam mất năm cậu ấy mười hai tuổi, có người nói là bị tai nạn xe, cũng có người nói là tự tử.”
Mười hai tuổi? Tự tử? Thịnh Viễn Thời sững người.
Lâm Như Ngọc vẫn tiếp tục: “Mẹ Tư Đồ Nam họ Nam, nghe nói nhà họ Nam phản đối mẹ cậu ấy lấy chú Tư Đồ, nên mẹ cậu ấy bỏ trốn cùng chú Tư Đồ đến thành phố A, Tư Đồ Nam từng nói với tôi, cô ấy lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp người nhà bà ngoại.”
Thế nên, Tư Đồ Thắng Kỷ cực kỳ yêu thương vợ mình, thậm chí sau khi vợ mất, cả đời ông không tái giá.
Thế nên, Tư Đồ Thắng Kỷ vừa làm cha lại vừa làm mẹ, hết mực cưng chiều Tư Đồ Nam, nâng niu cô thành một nàng công chúa bướng bỉnh, tùy hứng.
Thế nên, không còn ai biết tin tức về cha con họ cả, học viện âm nhạc Manhattan trở thành manh mối cuối cùng, và cũng là duy nhất.
Nhưng dù Thịnh Viễn Thời ở lại thành phố A một thời gian, thông qua các mối quan hệ tìm đến những người từng hợp tác với Tư Đồ Thắng Kỷ, nhằm dò la tung tích của bố con Tư Đồ Nam, thì những người có thể tìm được, ngoài oán trách vì Tư Đồ Thắng Kỷ mà bị thua lỗ tiền bạc, cũng chẳng ai biết hai bố con họ đang ở đâu.
Trước kia cảm thấy thế giới rất nhỏ bé, chỉ cần bay mấy tiếng, là có thể tới một quốc gia. Cho đến ngày ấy, Thịnh Viễn Thời đứng ở ngã tư đường, anh mới hiểu rằng, thì ra, một thành phố lại lớn tới vậy. Anh muốn tìm một người, nhưng còn khó hơn lên trời.
Khoảnh khắc đó, người đàn ông trước giờ vẫn luôn tự tin và kiêu ngạo, thì nay lại thất bại đến bất lực.
Anh chẳng màng đến hình tượng, cứ thể ngồi xổm xuống ở một góc phố, gọi điện thoại cho bố và nói: “Ngày mai con về New York.”
Sau khi Thịnh Viễn Thời qua tuổi thành niên, Thịnh Tự Lương không còn can thiệp vào cuộc sống của anh nữa, nhưng trong nhà mới xảy ra chuyện, ông cũng không mong con trai lại đi xa như thế, vì vậy ông hỏi: “Còn chuyện chưa xử lý xong à? Bao giờ về?”
Thịnh Viễn Thời chà mặt, “Không biết nữa.”
Thịnh Tự Lương trầm mặc trong chốc lát, rồi chỉ đáp lời con trai bằng ba chữ: “Bố biết rồi.”, sau đó cúp máy luôn.
Sau đó, Thịnh Viễn Thời xé tờ thư mời cơ trưởng của Trung Nam, ngay ngày hôm sau bay về New York, trở lại hàng không YG. Trong vòng ba năm, anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, bay đi khắp thế giới, chỉ để dò la tin tức ở các học viện âm nhạc.
Vậy nhưng chưa từng tìm được tên cô trong danh sách du học sinh.
Thất vọng, một lần rồi lại thêm một lần, cho đến khi hết hy vọng, cho đến khi cảm thấy, đã đến lúc phải buông tay rồi.
Đúng lúc đó, Cố Nam Đình đến tìm anh, “Ở nước ngoài tìm lâu như vậy rồi, có muốn về nhà thử xem không?”
Muốn về nhà thử xem không? Về nhà thử xem! Thịnh Viễn Thời như được soi lối chỉ đường, anh tự hỏi: Kể cả Tư Đồ Thắng Kỷ để lại đường lui cho con gái, sau khi nhà Tư Đồ xảy ra biến cố, Tư Đồ Nam sao có thể bỏ lại người thân duy nhất của cô trên đời này mà chạy ra nước ngoài du học chứ? Tại sao cứ cắm đầu cắm cổ tìm cô ở nước ngoài, mà lại quên mất phải quay về thử xem? Ngộ nhỡ, lúc trước là cô cố ý trốn tránh anh thì sao?
Thịnh Viễn Thời đồng ý gần như ngay lập tức, anh nói: “Được.”
Cố Nam Đình mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, anh không dám quá tin, phải xác nhận lại, “Cậu đồng ý đến Trung Nam giúp tôi?”
Thịnh Viễn Thời lại nói: “Không phải giúp anh, là tôi tự giúp mình.”
Những lý do để thuyết phục mà anh đã chuẩn bị từ trước, Cố Nam Đình vội nuốt trở lại, anh nói: “Có yêu cầu gì cứ nói nhé, chỉ cần không liên quan đến Trình Tiêu, đều được.”
Thịnh Viễn Thời cười, anh không những chẳng có yêu cầu gì, mà còn giao cổ phần của mình ở hàng không YG ra, “Trong vòng ba tháng phải lấy được YG, tôi sẽ là trưởng đội bay của anh.”
Lúc ấy đúng vào thời kỳ khó khăn nhất trong khi thu mua YG, mọi kế hoạch gần như không thể tiến hành được, hai người anh em chí cốt của Cố Nam Đình đều đang cố xoay sở tài chính nhằm giúp anh một tay. Mà sở dĩ khi ấy Cố Nam Đình tung cành ô-liu cho Thịnh Viễn Thời, ngoài coi trọng kĩ thuật bay xuất sắc của anh, mà hơn thế là hy vọng có thể nhân cơ hội mời được cả tổ bay của Thịnh Viễn Thời, làm suy yếu lực lượng bay của YG, tranh thủ lấy được YG luôn.
Trước đó, Cố Nam Đình từng nghĩ ra đủ loại lý do Thịnh Viễn Thời sẽ dùng để từ chối, nói cho cùng, Thịnh Viễn Thời đã một lần bỏ qua lời mời ở lại Trung Nam từ Trình Tiêu, quay trở về YG. Cố Nam Đình cho rằng, Thịnh Viễn Thời có cảm tình đặc biệt với YG. Thậm chí anh cũng lo, hành động thu mua YG của mình sẽ có tác dụng ngược với Thịnh Viễn Thời, gây trở ngại cho kế hoạch. Kết quả là, chỉ cần một câu, đúng một câu mà thôi.