Phía Cuối Đôi Cánh

Giọt mưa rơi giữa đám mây cầu vồng (5)


trước sau

Nam Đình và Tang Chất… kết hôn? Đây là câu chuyện cười không buồn cười nhất mà Thịnh Viễn Thời nghe được trong năm nay.

Sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Cô cũng quen Tang Chất à?”

Hà Tử Nghiên cúi đầu cười, rồi mới ngẩng mặt nhìn về phía anh, “Chẳng phải tôi đã nói với anh, tôi có một người bạn làm bác sĩ ở bệnh viện trung tâm đấy sao?”

Thế nên, người bạn này là Tang Chất.

Thế nên, đối với việc anh bị dị ứng lông chó, Nam Đình đi hỏi Tang Chất, người bạn bác sĩ mà Hà Tử Nghiên định giới thiệu cho anh cũng là Tang Chất.

Tang Chất… có cảm giác như ở đâu cũng thấy mặt vậy.

Hà Tử Nghiên trả lời xong mới hiểu ra ý trong câu hỏi của anh, “Anh cũng quen Tang Chất à?”

Thịnh Viễn Thời đâu còn tâm trạng thử đồ ăn nữa, anh đặt cái dĩa trong tay xuống, “Xem như thế.”

Cái gì gọi là, xem như thế? Hà Tử Nghiên không hiểu lắm, cô ta nghĩ ngợi một lát rồi nói ra quan hệ giữa mình và Tang Chất, “Tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã, trước lúc ra nước ngoài, tôi vẫn nghĩ người cưới anh ấy là tôi.”

Thanh mai trúc mã của Tang Chất làm việc cùng với mình, bạn gái mình lại được Tang Chất chăm sóc nhiều năm? Nếu mọi người cùng tồn tại trong một vòng tròn, tại sao năm năm trôi qua, lại chưa từng xuất hiện cùng nhau? Giờ thì lại cùng lúc hội ngộ? Chẳng lẽ, Thịnh Viễn Thời anh và Nam Đình nhất định phải trải qua kiếp nạn này? Thịnh Viễn Thời dời ánh mắt khỏi Nam Đình đang ở phía xa, anh nghiêng đầu liếc Hà Tử Nghiên một cái, chỉ một cái liếc mắt này thôi, nhưng ẩn ý thì đầy sâu xa.

Hà Tử Nghiên nói như mang theo đôi phần tiếc nuối: “Rất nhiều người ủng hộ chúng tôi, nói chúng tôi là trai tài gái sắc, trời đất tác hợp, bà nội tôi còn mê tín đi tìm người xem bát tự cho chúng tôi, ngay cả lá số cũng thể hiện giữa hai chúng tôi có một mối nhân duyên cực kỳ tốt.”. Cô ta nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm, rồi lẩm nhẩm, “Lúc đó, tôi thật sự rất thích anh ấy, cảm thấy ở cạnh anh ấy vừa thoải mái vừa tự do, anh ấy chưa bao giờ can thiệp vào việc của người khác, chỉ cho người ta lời phân tích lý trí nhất, rồi để người ta tự lựa chọn. Từ nhỏ tôi đã thích nhà bếp rồi, chỉ thích nghề nấu ăn, nhưng cả nhà lại phản đối tôi làm đầu bếp, cứ nghĩ là không có tương lai, ngay cả bố tôi cũng cảm thấy tôi khiến ông ấy mất mặt, chỉ có anh ấy cổ vũ tôi là: Cứ làm gì mình muốn làm.”

Từ khi biết đến sự tồn tại của người tên Tang Chất này, Thịnh Viễn Thời không hề cố đi tìm hiểu về anh, nhưng bằng thái độ của Nam Đình đối với anh, Thịnh Viễn Thời đoán, vị bác sĩ Tang này rất ôn hòa, chu đáo, biết săn sóc người khác. Thế nên, những lời Hà Tử Nghiên nói, Thịnh Viễn Thời đều tin, mà anh cảm thấy may mắn vì Hà Tử Nghiên đã nói những điều này với mình, đổi thành Nam Đình đánh giá về Tang Chất, Thịnh Viễn Thời tự thấy, chắc chắn mình sẽ không kiềm chế được mà nổi giận. Vì thế, anh cố nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, quyết định nghe hết chuyện cũ của Hà Tử Nghiên.

Thật ra trong lòng đã có đáp án rồi, nhưng anh vẫn hỏi: “Như vậy xem ra, hai người ở bên nhau là cái đích chung của mọi người rồi, nhưng sao lại chia tay?”

“Ngoài Tang Chất ra, thì đúng là cái đích chung của mọi người.”, Hà Tử Nghiên nở nụ cười đượm chút vẻ chua xót, “Tang, Hà, Tư Đồ, là ba nhà có gia thế hùng hậu ở thành phố A, nếu chuyện hỉ của nhà họ Tang và nhà họ Hà thành, thì vị trí công ty phân phối hàng hóa số một, không thể lọt khỏi tay nhà họ Tang, nhà họ Hà cũng có thể đuổi kịp rồi vượt qua nhà Tư Đồ, đứng ở vị trí số hai thành phố A. Thế nên, tiệc đính hôn của tôi với Tang Chất được tổ chức vô cùng long trọng.”

Thì ra là một cuộc hôn nhân thương mại không có gì mới mẻ. Về kết cục, Thịnh Viễn Thời chẳng có mong đợi gì. Nhưng Hà Tử Nghiên ở thời điểm đó mới vừa tròn hai mươi tuổi, làm sao hiểu được việc bố mẹ chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc, mà cô ta là con gái, cũng chính là vật hi sinh. Cô ta vẫn cứ vui mừng, hạnh phúc, vì Tang Chất, mà bỏ qua cả một cánh rừng rộng lớn.

Vậy mà vẫn không thể ở bên nhau.

Hà Tử Nghiên ngước mắt nhìn Thịnh Viễn Thời, “Tôi bị từ hôn.”, nói xong, đáy mắt cô ta dâng trào lệ nóng.

Thịnh Viễn Thời rút một tờ khăn giấy đưa cho cô ta, ngoài việc đó ra, anh không nói gì hết.

Hà Tử Nghiên cũng không để nước mắt rơi, cô ta nắm chặt tờ khăn giấy, “Tang Chất nói anh ấy không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại như vậy, kể cả có phải trả giá bằng sự nghiệp mà anh ấy yêu tha thiết. Tôi cứ nghĩ, nếu anh ấy phản đối cuộc hôn nhân như vậy, sao không nói trước khi tổ chức lễ đính hôn đi?”, giọng điệu cô ta điềm tĩnh như đang bình luận về một câu chuyện của người khác, “Cho đến khi Tư Đồ Nam xuất hiện, tôi mới hiểu được, thì ra anh ấy gặp được tình yêu thật sự. Mà những cái tôi tưởng là anh ấy đối tốt với tôi, hóa ra là…”, cô ta nở nụ cười tự giễu, “Anh ấy tốt với tất cả mọi người.”

Tang Chất cũng rất tốt với Nam Đình, nhưng tuyệt đối không phải trong số “mọi người” đó, mà là vì yêu. Về điều này, trong lòng Thịnh Viễn Thời biết cả. Sắc mặt anh không đổi, ánh mắt cũng tĩnh lặng đến bất ngờ.

Hà Tử Nghiên không muốn nói tiếp nữa, cô ta nhún vai, “Không nên nói chuyện này với anh nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, tôi nên cảm ơn vì anh ấy đã từ hôn, nếu không…”, cũng sẽ không gặp anh… Nhưng nửa câu sau, Hà Tử Nghiên không nói ra, gương mặt thanh tú của cô ta lại một lần nữa hiện vẻ tươi cười, “Thế nào, cho điểm món ăn mới của tôi đi.”

Thịnh Viễn Thời còn chẳng buồn nở một nụ cười lấy lệ, anh lãnh đạm nói: “Mất khẩu vị, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.”, sau đó cầm cốc nước lên uống cho nhuận họng, rồi lại làm như có hứng thú mà hỏi: “Nếu đã có thể giới thiệu cho tôi đi tìm anh ta khám bệnh, thì hẳn là đã khôi phục quan hệ rồi, sao lại không biết anh ta đã kết hôn hay chưa?”, lời này rõ ràng là có ý thử.

Là giám đốc của trung tâm ẩm thực, trước giờ Hà Tử Nghiên luôn dùng phong thái trưởng thành trầm ổn để giao tiếp với người khác, vậy mà trước mặt Thịnh Viễn Thời, cô ta lại bĩu môi như một đứa trẻ: “Chồng chưa cưới lấy vợ, cô dâu lại không phải là tôi, quan hệ xấu hổ như thế, khôi phục thế nào được? Anh không biết đấy chứ, phụ nữ chúng tôi rất kỳ lạ, rõ ràng không thích anh ấy, nhưng tận mắt thấy anh ấy đối xử tốt với cô gái khác, thì vẫn cảm thấy không thoải mái. Thế nên, sau khi về nước, tôi vẫn không liên lạc với anh ấy, chỉ nghe mẹ tôi kể là anh ấy làm ở bệnh viện trung tâm, bảo tôi ngộ nhỡ có chuyện gì thì có thể tìm anh ấy giúp, dù sao thì chúng tôi cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ mà.”

Không thích anh ta, nhưng thấy anh ta đối xử tốt với người khác, lại không thoải mái? Đây là kiểu tâm lý thế nào, Thịnh Viễn Thời không thể hiểu nổi. Có lẽ cho rằng câu chuyện cũ của Hà Tử Nghiên không có thông tin giá trị, cũng có thể là không nghe nổi nữa, dù sao thì, người khiến lòng Hà Tử Nghiên không thoải mái, ngoài Tang Chất ra, còn có Nam Đình nữa…, Thịnh Viễn Thời lại chuyển tầm mắt về phía Nam Đình, đúng lúc Nam Đình cũng nhìn về phía anh. Thịnh Viễn Thời nhíu mày, ngoắc tay với cô. Nam Đình gật đầu, rồi nói mấy câu với Benson, vừa dùng khăn lau tay vừa đi về phía anh, vẻ mặt tươi cười như thể chẳng nhận ra Hà Tử Nghiên là người nào.

Hà Tử Nghiên thấy hành động qua lại giữa Thịnh Viễn Thời và Nam Đình thì tỏ ra khó hiểu, “Anh cũng quen Tư Đồ Nam ư?”

Thịnh Viễn Thời không vội đáp, chờ Nam Đình lại gần, anh mới dịu dàng hỏi: “Đồ ăn thế nào?”

Nam Đình cười tủm tỉm, “Cũng không tệ lắm, nhất là món cá chình mật ong, hương vị rất tuyệt.”

Thấy Nam Đình coi Hà Tử Nghiên đứng bên cạnh anh như người xa lạ, Thịnh Viễn Thời nói: “Món đấy do chính tay giám đốc Hà làm.”

Nam Đình nhìn về phía Hà Tử Nghiên theo ánh mắt của anh.

Dường như Hà Tử Nghiên đang đợi cô nhận ra mình, chỉ cười chứ không nói gì.

Nam Đình nhìn Hà Tử Nghiên, cảm thấy có chút quen mặt, nhưng đầu óc hoạt động một lúc mà vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu rồi.

Hà Tử Nghiên không tỏ ra ngượng ngùng, cô ta mỉm cười, “Tôi ấn tượng sâu sắc về cô, vậy mà cô lại không nhớ tôi ư?”

“Cô là…”, Nam Đình muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không dám xác định.

Hà Tử Nghiên nhíu mày, nói bằng giọng điệu thoải mái: “Tôi là vợ chưa cưới trước của Tang Chất.”

“Vợ chưa cưới trước…”, Nam Đình giật mình, “… Cô Hà?”, hiển nhiên cô đã từng nghe nói về cô ta, hoặc là đã thật sự gặp rồi.

Hà Tử Nghiên nghiêng đầu nói: “Trước khi ra nước ngoài, tôi có nghe nói cô với Tang Chất đính hôn, không biết hiện giờ, tôi nên gọi cô là Tư Đồ Nam, hay nên gọi một tiếng chị Tang nhỉ?”

“Chị Tang? Từ bao giờ tôi thành…”, Nam Đình nhìn sang Thịnh Viễn Thời, trong ánh mắt khó hiểu còn ẩn chứa cả nỗi sợ hãi.

Trong lòng Thịnh Viễn Thời như đang cuộn trào sóng dữ, hơn nữa tiếng chị Tang kia thật sự quá chói tai, nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thấy Nam Đình có vẻ như không biết phải làm sao, anh bèn đưa tay ôm vai cô, thay cô trả lời Hà Tử Nghiên: “Giám đốc Hà hiểu lầm rồi, bây giờ cô ấy không phải là Tư Đồ Nam, cũng không phải chị Tang gì cả, mà là kiểm soát viên không lưu Nam Đình, bạn gái tôi.”

Lúc này đổi thành Hà Tử Nghiên kinh hãi, cô ta nhìn Nam Đình, lại nhìn Thịnh Viễn Thời, “Cô ấy là… bạn gái anh?”, trầm mặc vài giây, như để tiêu hóa thông tin bất ngờ này, sau đó vội xin lỗi: “Ngại quá, xem ra là tôi hiểu lầm rồi, tôi còn nghĩ Tư Đồ… kết hôn với Tang Chất rồi, thật sự xin lỗi.”

Thịnh Viễn Thời một mực im lặng. Nam Đình cụp mắt đi theo sau anh, bình tĩnh chờ anh nổi giận.

Có điều, đến chân đài quan sát rồi, mà anh vẫn không nói câu nào.

Nam Đình đi đến trước mặt anh, nhìn anh, “Em với Tang Chất…”, lại bị tiếng chuông di động ngắt lời.

Là Nam Gia Dư, Nam Đình bắt máy, “Dì út, con đang ở đài quan sát, hôm nay không phải trực đêm… Đến chỗ dì ạ?…”, cô ngước mắt nhìn Thịnh Viễn Thời, rồi mới do dự nói: “Thế đợi con… tan ca rồi con sang.”, lời nói đến đây, Thịnh Viễn Thời xoay người rời đi.

Như vậy là anh đang đợi cô tan ca rồi giải thích. Nam Đình như bị nghẹn ứ cổ họng, cô cúp điện thoại, tiếng “anh Bảy” không sao cất lên nổi.

Trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng không thể không tiếp tục công việc, Nam Đình cố gắng không nghĩ đến chuyện xảy ra hồi trưa, chỉ tập trung làm việc. Sau khi tan ca, cô đến thẳng trung tâm chỉ huy của Nam Trình, cũng không quan tâm Thịnh Viễn Thời có ở đó
hay không, kết quả là chỉ gặp Trình Tiêu và Cố Nam Đình.

Cố Nam Đình ra bãi đỗ xe chờ Trình Tiêu, để lại không gian cho hai cô gái.

Thấy sắc mặt Nam Đình không tốt lắm, Trình Tiêu hỏi: “Không phải là đi ăn một bữa xong lại cãi nhau đấy chứ?”

“Còn nghiêm trọng hơn cả cãi nhau.”, Nam Đình vội vàng hỏi: “Anh ấy có ở đây không?”

Trình Tiêu đáp, “Chiều nay không thấy đến.”

“Không đến?”, Nam Đình cười khổ, “Lần này mình gặp phải vấn đề nan giải rồi đây.”

Trình Tiêu cười vô tư, “Có nan giải thế nào đi nữa cũng không bằng tạo cho anh ấy một tên tình địch, còn bị anh ấy bắt gặp được.”

“Trên cơ bản là thế đấy, nhưng cái gọi là tình địch kia kìa, mình cũng không biết sao lại xuất hiện nữa.”, Nam Đình thở dài, “Giám đốc trung tâm ẩm thực họ Hà của các cậu làm trò trước mặt anh ấy, gọi mình là chị Tang, mà Tang Chất là bạn mình, cũng là bác sĩ chủ trị của mình, anh ấy còn từng gặp rồi cơ, hai người họ có vẻ không ưa nhau, cậu hiểu mà.”

“Không phải chứ, cậu to gan thật đấy.”, Trình Tiêu nghe mà hai mắt sáng rực, “Mình vốn định giới thiệu cậu cho lão Cà Phê bạn mình, là tổng giám đốc của Nam Trình đấy, kết quả là Thịnh Viễn Thời lườm ghê quá, mình cũng không dám khiêu chiến với uy lực của anh ấy, thế mà cậu lại… Chị Tang ư?”, cô nàng tỏ vẻ đăm chiêu, “Cái tên Tang gì gì đấy, không đơn giản.”

“Mình với lão Tang thật sự không có gì cả.”, Nam Đình ngửa mặt, thở một hơi thật dài, “Nếu mình nói, mình không biết tại sao mình lại biến thành chị Tang, cậu có tin không?”

“Mình tin, bởi vì mình là Trình Tiêu, là bạn tốt của cậu.”, Trình Tiêu thu nụ cười lại, “Nhưng nếu mình là Thịnh Viễn Thời, chắc là mình không tin đâu.”. Lập trường bất đồng, kết quả cũng sẽ không giống nhau, chuyện tin tưởng này, lúc không có việc gì mà đem ra nói thì rất dễ nghe, đến khi thật sự xảy ra, chẳng mấy người làm được.

Nam Đình sốt ruột đến mức muốn khóc, “Dì mình nói, cả nhà họ Tang đều đợi mình vào làm con dâu bên đấy, còn hỏi mình bảo anh ấy phải làm thế nào bây giờ. Chị Diệu cũng hỏi mình, tại sao lão Tang lại ở nhà mình cả đêm. Hà Tử Nghiên lại hỏi mình, nên gọi mình là Tư Đồ Nam, hay gọi là chị Tang. Mình không biết phải trả lời thế nào. Mình với lão Tang thường xuyên qua lại, trước khi quen cậu, có thể nói anh ấy là người bạn duy nhất của mình, nhưng mình với anh ấy… Mình biết anh Bảy không thích anh ấy, nhưng hiện giờ mình cần anh ấy giúp. Đương nhiên, mình biết, anh Bảy có thể cho mình tất cả những gì mình muốn, nhưng là bác sĩ, lão Tang là người hiểu rõ bệnh tình của mình nhất, không ai thích hợp để làm chuyện này hơn anh ấy. Trình Tiêu, mình muốn làm một người khỏe mạnh bình thường, bình yên ở bên anh bảy…”, cô xoay người lại, như thể ấm ức nên không nói tiếp được nữa.

“Cậu bị bệnh hả?”, Trình Tiêu xoay vai cô lại, bắt cô nhìn mình, “Nói cho mình biết, cậu bị làm sao thế?”

Nam Đình cố nuốt nước mắt trở vào, “Mình khám hết rồi, kết quả đều bình thường, nhưng mà mình… không giống cậu…”, cô nghẹn ngào, “Trình Tiêu, mình có thể không nói không?”

“Được, bọn mình không nói nữa.”, Trình Tiêu ôm lấy cô, “Lão Thịnh không phải là người không nói lý lẽ, nghe thấy người khác gọi cậu là chị Tang, chắc chắn là anh ấy giận rồi, nhưng chẳng qua là giận dỗi với cậu chút thôi, giận cậu không kể trước cho anh ấy, tin mình đi, sẽ không nghiêm trọng đâu, đừng sợ.”

Tuy nhiên, Nam Đình thật sự sợ không giải thích được rõ ràng, cũng sợ Thịnh Viễn Thời không nghe lọt điều gì cả.

Vì Thịnh Viễn Thời không ở trung tâm chỉ huy, điện thoại cũng trong tình trạng tắt máy, nên Trình Tiêu kéo Nam Đình lên xe của mình. Trên đường quay về nội thành, Cố Nam Đình gọi điện cho Kiều Kỳ Nặc, hỏi xem Thịnh Viễn Thời có ở tổng công ty không.

Kiều Kỳ Nặc nói không có, rồi còn cung cấp một thông tin: “Chiều nay vốn dĩ có một cuộc họp cần cậu ta chủ trì, nhưng đùng một cái cậu ta gọi điện bảo trợ lý hủy đi.”

Vì thế, Trình Tiêu lại gọi cho trợ lý của Thịnh Viễn Thời, bên kia trả lời: “Thịnh tổng chỉ dặn đổi ngày họp, chứ không nói là đi đâu.”

Trình Tiêu lại bảo trợ lý kiểm tra lịch trình của anh, xác nhận trong hai ngày gần nhất anh đều không có lịch bay.

Cúp điện thoại, Trình Tiêu tức giận hỏi Cố Nam Đình, “Sao đàn ông các anh cũng thích chơi trò tắt máy mất tích thế hả? Lắm chuyện, còn thích đùa trò trẻ con!”

Nam Đình véo tay cô nàng, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có giận cá chém thớt sang Cố tổng.”

Cố Nam Đình liếc cô nàng qua gương chiếu hậu, rồi lại nhìn Nam Đình cũng đang ngồi ở ghế sau, khẽ thở dài một tiếng rồi gọi cho trợ lý của mình, “Kiểm tra xem Viễn Thời có bay thay ai không?”

Trình Tiêu nghe thấy thế thì liếc người đàn ông của mình một cái, không thèm nói gì.

Nam Đình thì lại nói với Cố Nam Đình: “Để anh chê cười rồi.”

“Không có gì, tiện thể thôi.”, Cố Nam Đình như một người anh cả, ôn hòa khuyên nhủ: “Quan tâm thì mới giận, cô cũng đừng trách cậu ấy.”

Nam Đình ngước mắt, “Tôi chỉ sợ anh ấy trách tôi thôi.”

Người trợ lý nhanh chóng có câu trả lời, “Thịnh tổng thay cơ trưởng Lâm bay đến thành phố A, bốn giờ cất cánh, chắc là khoảng một tiếng nữa mới hạ cánh được.”

Cố Nam Đình chuyển lời đến Nam Đình, rồi bảo: “Chắc là cậu ấy có chuyện gấp nên mới không kịp báo với cô, đợi cậu ấy hạ cánh, kiểu gì cũng sẽ gọi điện thoại cho cô thôi.”

Trình Tiêu quay sang nói với Nam Đình: “Không cho cậu gọi cho anh ấy trước.”

Cố Nam Đình nghe thế thì nhíu mày, nhưng anh cũng nói: “Cậu ấy sẽ gọi trước, yên tâm.”

Nam Đình không quay về tiểu khu Hàng Thiên, mà đến chỗ Nam Gia Dư, kết quả là Tang Chất cũng ở đó. Chuyện của Hà Tử Nghiên khiến tâm trạng Nam Đình vô cùng tệ, giờ lại để cô nhìn thấy Tang Chất, một câu cô cũng không muốn nói.

Tang Chất cảm nhận được sự khác thường của cô, anh hỏi trước: “Sao trông như đang hậm hực cái gì với anh thế?”

Giữa bọn họ, cho tới giờ đều luôn thẳng thắn chân thật, nhưng Nam Đình không muốn hỏi anh chuyện “chị Tang” là như thế nào trước mặt Nam Gia Dư, thế nên cô nói: “Lát nữa em tiễn anh xuống lầu.”

Nam Gia Dư đưa mắt nhìn cô, “Con đang tiễn khách hộ dì à?”, rõ ràng là tâm trạng không quá tốt.

Nam Đình lại chẳng có lòng dạ hỏi nhiều, cô chỉ nói: “Dì út gọi con đến có chuyện gì ạ?”

Nam Gia Dư quẳng một tập tài liệu ra, “Con có chịu giải thích xem chuyện là thế nào không?”, giọng nói của dì không phải là quá sắc bén, nhưng khí thế thì lại như tát thẳng vào mặt người ta.

Nam Đình không hiểu ra làm sao, cô giở tập tài liệu ra, lúc xác nhận đây là tài liệu điều tra về Thịnh Viễn Thời, cô lập tức biến sắc, “Dì út, dì đang làm cái gì thế này?”

Nam Gia Dư sẵng giọng, “Đây là cách trực tiếp nhất để hiểu về một người.”

Nam Đình nắm chặt tập tài liệu, giọng điệu và ánh mắt đều thoáng vẻ sắc nhọn, “Dì học luật, là luật sư, chẳng lẽ không biết lén điều tra về người khác là phạm pháp ạ?”

“Con đang nói chuyện luật pháp với dì à?”, giọng điệu Nam Gia Dư trở nên lạnh lùng hoàn toàn, “Một kẻ khoanh tay đứng nhìn lúc nhà Tư Đồ phá sản, đáng để con nói chuyện luật pháp với dì à?”

Nam Đình giơ tập tài liệu lên bằng tay trái, tay phải dùng sức chọc vào nó mấy cái, “Những con chữ cứng nhắc thế này mà có thể làm căn cứ để đánh giá nhân phẩm của một người à? Dì út, xin dì trước khi đưa ra kết luận, phải có được căn cứ chính xác đi đã ạ.”

Nam Gia Dư chưa bao giờ thấy Nam Đình cứng rắn như vậy, dì cảm thấy hơi tức thở, “Chờ có ngày cậu ta cùng dì đứng trước tòa án, dì sẽ cho cậu ta chứng cứ. Nhưng còn bây giờ, Nam Đình, dì dõng dạc nói cho con biết, con với cậu ta không được qua lại nữa.”

“Dựa vào đâu mà không cho bọn con qua lại nữa?”, Nam Đình nhìn chằm chằm Nam Gia Dư, không chút yếu thế, cô kiên định nói: “Con là người trưởng thành rồi, con ở bên ai, con có thể tự quyết định, kể cả dì là dì đi nữa, thì cũng không có quyền can thiệp.”

“Nếu cậu ta là một người đàn ông có trách nhiệm, con muốn ở bên cậu ta, dì sẽ không can thiệp. Nhưng mà Nam Đình ơi, con có biết năm năm qua cậu ta làm cái gì không?”, Nam Gia Dư gần như là giật lấy tập tài liệu, giở đến trang thứ hai, chỉ vào một đoạn rồi nói: “Thời điểm con hôn mê bất tỉnh, rõ ràng cậu ta còn ở thành phố G, thế mà lại không đến thành phố A một lần nào! Hai thành phố cách nhau có chừng nghìn cây số, bay mất chưa đến hai tiếng đồng hồ, nhưng cậu ta ở đâu? Chờ con tỉnh lại, cậu ta bay đi New York, chưa đến ba năm rưỡi, từ một tay cơ trưởng bình thường lên thành đội trưởng đội bay, còn nắm cổ phần của hàng không YG! Nam Đình, trong ba năm rưỡi đấy, con vượt qua như thế nào, con quên rồi à? Con dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi, nếu như trong lòng cậu ta có con, thì có vứt bỏ một đứa không còn gì như con, chỉ lo ra nước ngoài phát triển sự nghiệp hay không?”

“Là con thích anh ấy, theo đuổi anh ấy, cũng là con giấu anh ấy chuyện trong nhà phá sản, đẩy anh ấy đi, anh ấy không biết gì hết, dì bảo anh ấy phải làm gì?”, Nam Đình quật cường nói: “Con đã nói là con không cần anh ấy, anh ấy còn ở lại trong nước cầu xin con làm lành ạ? Con dựa vào cái gì chứ?”. Nghĩ đến lời Benson nói, Thịnh Viễn Thời đi tìm cô, cô bất chợt nghẹn ngào, “Huống hồ, con từ Tư Đồ Nam biến thành Nam Đình, anh ấy muốn tìm con, tìm như thế nào?”. Nghĩ đến năm năm bỏ lỡ nhau, nước mắt Nam Đình lăn dài, “Lúc mọi người thay con quyết định, có từng nghĩ, con không muốn đổi tên hay không!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện