Từ văn phòng đi ra, Nam Gia Dư thấy Tề Diệu vẫn còn đang ngồi trước bàn làm việc, máy tính cũng vẫn đang bật. Dì bước đến, ngẫm nghĩ một lát rồi dừng lại và hỏi: “Sao vẫn chưa về, là do tôi phân công việc cho cô không hợp lý, hay do năng lực của cô không đủ?”
Dì vẫn luôn nói chuyện trái tai như vậy, Tề Diệu cũng đã quen rồi, dù sao thì người có bản lĩnh đều cá tính, cô hiểu điều này. Nhưng hiện tại, Tề Diệu hơi khó chịu, cô bỏ hết những tài liệu vụ án trong tay xuống, nói đúng ra là ném xuống bàn, rồi đứng dậy đối mặt với Nam Gia Dư, “Trước tiên không nói đến việc chị luôn không nhận án liên quan đến hàng không dân dụng, nhưng dựa vào mối quan hệ của Nam Đình và Thịnh Viễn Thời, luật sư Nam, chị cho rằng chị nên nhận vụ này hay sao ạ?”
“Hai đứa nó có quan hệ gì là chuyện của hai đứa, tôi nhận ủy thác là chuyện của tôi, tôi đề nghị cô phân rõ thân phận của mình.”, Nam Gia Dư tỏ vẻ hờ hững, “Là trợ lý, cô không có tư cách chỉ đạo tôi, xem nên nhận vụ nào, không nên nhận vụ nào.”
“Đúng là tôi không có tư cách chỉ đạo chị, tôi cũng không muốn chỉ đạo chị.”, Tề Diệu cố gắng để mình thật bình tĩnh, “Nhưng ít ra chúng ta không thể bóp méo sự thật, chuyện xảy ra với ông Lâm trên máy bay là điều không ai muốn cả, người nhà ông ấy không cảm ơn đội bay vì đã giành giật từng giây để cứu ông ấy thì thôi, giờ lại còn muốn kiện cơ trưởng. Tôi xin hỏi chị, chuyện này với chuyện tấn công bác sĩ ở bệnh viện có gì khác nhau?”
“Lâm Như Ngọc có đang bóp méo sự thật hay không, là việc mà tiếp sau đây tôi muốn cô đi tìm hiểu, nhưng nhìn tình hình bây giờ, Tề Diệu, hình như cô không thích hợp để phụ trách vụ này rồi.”, Nam Gia Dư không muốn nói thêm gì với Tề Diệu nữa, trước khi đi, dì chỉ dặn: “Đêm nay cô suy nghĩ cho kĩ, nếu còn băn khoăn, hoặc là không thể dùng trạng thái bình thường nhất để nhận vụ kiện liên quan đến em họ cô, tôi sẽ thay đổi người phụ trách vụ này.”
Chờ Nam Gia Dư đi rồi, Tề Diệu vẫn ngồi trong văn phòng, ngay cả khi Kiều Kính Tắc bước vào mà cô nàng vẫn không phát hiện ra. Chờ tới khi bóng dáng cao lớn ấy ngồi xuống trước mặt cô nàng, giơ tay xua xua vài cái, “Ngơ ra thế này!”, thì cô nàng mới hoàn hồn.
Từ sau hôm tát anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta xuất hiện, Tề Diệu nhớ lại dáng vẻ tức tối của anh ta vào ngày đó, còn tưởng… “Sao cậu lại đến đây?”
Kiều Kính Tắc nhìn chằm chằm cô nàng mấy giây, sau đó dời tầm mắt đi, “Chị đánh người ta mà chẳng thèm xin lỗi, tôi đành đến bắc một bậc thang cho chị đi xuống vậy.”
“Ngụy biện vớ vẩn.”, nhìn thấy anh ta là lại nhớ đến chứng sợ đàn ông của mình, tâm trạng Tề Diệu thế nào chẳng cần nghĩ cũng biết. Trừng mắt lườm anh ta một cái, cô nàng bực tức nói: “Còn sĩ diện thì đừng đến, thích tìm ai thì đi mà tìm.”
Người gì không biết! Kiều Kính Tắc suýt chút nữa là nổi cáu, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Thịnh Viễn Thời – phải tiến hành theo chất lượng, anh ta nhịn, “Mấy giờ rồi mà còn chưa tan làm đi, tiền lương cao đến mức phải làm việc cả hai mươi tư tiếng à, chị cũng siêu quá đấy.”
Trong lòng Tề Diệu đang đầy phiền muộn, nghe vậy, cô nàng cũng không muốn ở lại văn phòng nữa, bèn tắt máy tính, cầm túi xách ra về.
Kiều Kính Tắc thong dong đi theo sau, duy trì khoảng cách không xa không gần với cô nàng, lúc xuống đến hầm đỗ xe, anh ta mới giật lấy chùm chìa khóa trong tay Tề Diệu, “Để tôi lái cho.”
Tề Diệu hỏi theo bản năng: “Cậu không lái xe à?”
Kiều Kính Tắc ngồi vào xe, “Tôi đến để đi ăn với chị, không phải là vệ sĩ mà lái xe đi theo sau chị.”
Tề Diệu hơi nổi điên, “Cậu không nói chuyện tử tế được à, sao cứ phải đâm chọc thế hả?”
Kiều Kính Tắc đánh tay lái, “Bảo ai là nhím gai gai đấy?”
Tề Diệu bỗng bật cười, “Tôi chỉ nghe nói đến nhím gai, nhím gai gai là cái gì?”
“Chẳng là cái gì cả.”, Kiều Kính Tắc lười cãi nhau với cô nàng, vừa lái xe vừa thở phì phò, “Ăn gì, nói mau.”
***
Ở bên kia, Kiều Kính Tắc đang xoa dịu mối quan hệ với Tề Diệu, còn ở bên này, biết Nam Gia Dư nhận sự ủy thác của Lâm Như Ngọc, đứng ở thế đối đầu với Thịnh Viễn Thời, Nam Đình nhất thời cảm thấy vô cùng sốt ruột, thậm chí cô còn quên mất là mình đang đến gặp bố mẹ chồng tương lai, cứ thế đòi đi tìm Nam Gia Dư để hỏi cho rõ ràng.
Thịnh Viễn Thời vội ngăn cô lại, “Kể cả không phải là dì ấy, thì cũng sẽ là người khác thôi, đây là công việc của dì ấy.”
Nhưng Nam Đình cũng không chấp nhận được, “Là người làm luật chuyên nghiệp, chẳng lẽ lại không quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp à?”, cô cực kỳ tức giận, “Chẳng lẽ lại vì khoản lệ phí cao mà giúp người ta làm chuyện xấu à?”
Thịnh Viễn Thời giảng giải cho cô nghe: “Cho dù dì ấy tiếp nhận vụ kiện này, nhưng trước mắt cũng chỉ là tư vấn những việc liên quan đến vấn đề pháp luật cho Lâm Như Ngọc thôi, ngoài làm đại diện pháp luật, dì ấy còn có thể phát huy vai trò hòa giải, sao em dám khẳng định, chuyện này với Nam Trình hay với anh đều là bất lợi?”
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói đỡ cho dì ấy?”, Nam Đình sốt ruột đến phát khóc, “Dì ấy không phải là luật sư tầm thường đâu, dì ấy giỏi lắm, từ trước đến giờ, dì ấy chưa từng thua, nếu dì ấy đã nhận vụ này rồi thì nhất định sẽ dốc hết sức đấy.”
“Anh cũng sẽ dốc hết sức để ứng phó, bởi vì chuyện này không chỉ là tranh chấp bình thường trong hàng không dân dụng, mà còn liên quan đến việc phổ cập quy định pháp luật trong ngành hàng không dân dụng nữa.”, Thịnh Viễn Thời nắm bả vai Nam Đình, kiên nhẫn nói: “Mình là người trong ngành nên biết rõ, hiện tại ngành hàng không dân dụng đang phát triển mạnh, các tranh chấp liên quan cũng ngày càng nhiều, hành khách thường xuyên oán trách là các quy định trong ngành quá bí mật, không minh bạch, không công bằng, nhưng thật ra, số người hiểu và vận dụng được “Luật hàng không dân dụng” không nhiều, thậm chí có thẩm phán còn không quá hiểu biết về mảng này. Nếu có thể thông qua sự kiện “Giấy miễn trừ trách nhiệm” lần này để nâng cao hiểu biết của cả xã hội về các quy định pháp luật trong ngành hàng không, cũng là một cái hay.”
Nam Đình không nghĩ được xa như anh, “Nhưng anh có nghĩ đến chuyện, ngộ nhỡ thua kiện, cả Nam Trình, cả anh, đều bị ảnh hưởng thì sao?”
“Anh không phải người trong ngành luật, nhưng là cơ trưởng, là trưởng đội bay của Nam Trình, anh cũng phải nghiên cứu “Luật hàng không” chứ. Nếu dựa vào những hiểu biết của anh về luật hàng không dân dụng, mà không thể để Nam Trình được miễn trách nhiệm, thì Man Man, anh nhận thua.”, không cho Nam Đình có cơ hội phản bác, anh lại nói: “Ai có lỗi thì người đấy chịu trách nhiệm, đây là chuyện không thể thay đổi được, nếu tòa phán Nam Trình có lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm, đừng nói là tổn thất mấy trăm triệu, kể cả là thu hồi hay hủy giấy phép bay của anh, cũng không có gì quá đáng.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”, Thịnh Viễn Thời nhìn vào mắt cô, “Em cũng nên tin là luật sư Nam sẽ chỉ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của đương sự thôi, còn nếu phi pháp, dì ấy sẽ không ủng hộ, càng không để Lâm Như Ngọc thoải mái bóp méo sự thật.”
“Ngộ nhỡ…”
“Ngộ nhỡ dì ấy thua, em cũng đừng trách anh Bảy đấy.”
Lần này xem ra, bất kể là ai thắng ai thua, đối với Nam Đình mà nói, đều rất khó tiếp nhận được.
Mà bất kể thắng thua, Thịnh Tự Lương và Tề Tử Kiều đều thấy được sự bảo vệ Nam Đình dành cho Thịnh Viễn Thời, và sự tự tin cũng như tinh thần chuyên nghiệp của Thịnh Viễn Thời khi làm trong ngành hàng không dân dụng. Vì thế, với tương lai của con trai, họ không lo lắng chút nào, mà trong việc chọn người bay thử nghiệm cho chuyến bay chạy loại nhiên liệu mới, cuối cùng họ cũng đã có được quyết định chung – Không thể là ai khác ngoài Thịnh Viễn Thời. Tuy nhiên, phải giải quyết chuyện của Lâm Như Ngọc trước đã, nếu không, Thịnh Viễn Thời vẫn không thể bay được.
Kiều Kỳ Nặc nghe nói về chuyện luật sư đại diện cho Lâm Như Ngọc là Nam Gia Dư, hiển nhiên là lạc quan hơn Nam Đình rất nhiều, “Lâm Như Ngọc đang tìm đường chết à?”
Thịnh Viễn Thời cũng nghĩ vậy, “Chắc cô ta không biết quan hệ giữa luật sư Nam với Nam Đình, cô ta từng nói với tôi, Nam Đình không còn người thân nào khác.”
“Chuyện này thú vị đây.”, Kiều Kỳ Nặc cười, “Tâm tư của luật sư Nam làm người ta khó đoán ghê.”
Đối với tâm tư của Nam Gia Dư, Thịnh Viễn Thời nói với vẻ chắc chắn: “Thử thách tôi, hoặc giúp tôi.”
Kiều Kỳ Nặc nhìn vẻ mặt phơi phới của anh thì bật cười, “Hóa ra chỉ là một ý niệm[1] mà thôi.”
Thịnh Viễn Thời cầm tập tài liệu ném vào anh ta.
Đùa đủ rồi, Kiều Kỳ Nặc hỏi: “Vụ kiện này, mình phải đánh thế nào đây?”, dù sao thì đối phương cũng là dì của Nam Đình, là cháu rể tương lai, Thịnh Viễn Thời phải phản ứng thế nào mới hợp lý đây?
Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ khó xử, anh chỉ trả lời bằng bốn chữ: “Toàn lực ứng phó.”
Kết quả điều tra của sự kiện “Giấy miễn trừ trách nhiệm” được công bố đúng sau một tuần. Phía tổng cục tuyên bố, phi công của Nam Trình và các kiểm soát viên của trung tâm kiểm soát không lưu đã chỉ huy đúng quy trình, không có sai lầm. Chính vì vậy, chỉ cần phía bệnh viện đưa ra kết luận, rằng ông Lâm tử vong là do tình trạng sức khỏe của ông cụ, thì những nhân viên của Hàng không Nam Trình sẽ không phải chịu trách nhiệm nào cả.
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra của phía bệnh viện vẫn chưa có, người nhà họ Lâm lại tung ra giấy khám sức khỏe của ông Lâm, chứng minh tình trạng sức khỏe của ông cụ hoàn toàn bình thường, thích hợp để đi máy bay một mình, nói cách khác, trước khi lên máy bay, tình trạng sức khỏe của ông cụ cũng không có gì dẫn đến nguy hiểm cho bản thân.
Đây rõ ràng là muốn đẩy Nam Trình ra nơi đầu sóng ngọn gió. Dù sao thì, ông Lâm thuộc hàng hành khách cao tuổi, Hàng không Nam Trình cũng đã xếp ông vào danh sách khách được chăm sóc đặc biệt, nhưng chẳng ai có thể chứng minh, sức khỏe và tuổi tác có liên quan đến nhau, đơn giản mà nói, cứ tuổi cao thì sức sẽ yếu là một cách kết luận rất vô lý. Hơn nữa, trong buổi phỏng vấn trực tiếp, Lâm Như Ngọc lại tỏ ý rằng: Hàng không Nam Trình không thể dùng quy định pháp luật để từ chối vận chuyển hành khách cao tuổi, thế nên, giấy miễn trừ trách nhiệm rõ ràng là bằng chứng cho việc trốn tránh trách nhiệm của hãng, đây là hành vi lừa gạt, là thủ đoạn mang tính cưỡng chế, lấy hình thức hợp pháp để che giấu mục đích phi pháp, làm tổn hại đến quyền lợi cá nhân của hành khách.
Từng làm người dẫn chương trình ở đài phát thanh, Lâm Như Ngọc có một lượng thính giả trung thành, lượng fan trên Weibo lại càng nhiều hơn. Từ ngày bị Thịnh Viễn Thời xếp vào sổ đen, cô ta không chỉ một lần lên Weibo khóc lóc kể lể rằng có một công ty hàng không ỷ thế ức hiếp người, rằng có người bạn học cũ cậy được leo lên cao nên chế giễu nhạo báng cô ta. Lần này, sau khi chuyện của ông Lâm xảy ra, cô ta lại bắt đầu giả vờ làm người bị hại để tranh thủ sự đồng cảm, còn đăng ảnh bà Lâm bị ốm do
quá đau buồn trước sự ra đi của bạn đời, và ảnh cô ta ở bên cạnh chăm sóc cho bà ấy.
Một cô cháu gái hiếu thuận như vậy, sao lại không được người ta thương xót chứ? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhờ sự ám chỉ của Lâm Như Ngọc, cư dân mạng đã tìm ra được thông tin của Thịnh Viễn Thời và Nam Đình. Một người là trưởng đội bay của Hàng không Nam Trình, một người là đóa hoa của trung tâm kiểm soát không lưu, hai người là một đôi, nếu muốn gây khó dễ cho một hành khách ở nhà ga sân bay, dường như quá dễ dàng.
Người bị hại lên tiếng, quần chúng nghi ngờ, là hệ quả hết sức bình thường. Là phía bị nghi ngờ, Hàng không Nam Trình kiên quyết phủ nhận việc này, nhưng tất nhiên là thông qua các kênh pháp lý. Tuy nhiên, kết quả khám nghiệm của bệnh viện vẫn chưa có, vấn đề không thể nào giải quyết một cách triệt để được, hơn nữa, khi đại đa số quần chúng không hiểu về luật hàng không, thậm chí còn chẳng biết chân tướng sự thật, thì tinh thần chính nghĩa thuần túy sẽ được phóng đại đến vô hạn.
Cái Lâm Như Ngọc lợi dụng, chính là tinh thần chính nghĩa thuần túy này.
Tinh thần chính nghĩa thuần túy là cái gì? Chính là khi con người ta gặp phải một chuyện trái với quan điểm đạo đức của mình, họ sẽ tự thông qua cách phán xét của mình mà hóa thân thành thẩm phán, cũng thông qua hành động thực tế để bên chịu trách nhiệm phải nhận sự lên án của dư luận. Thế nên, đang trong thời gian chờ kết quả của bệnh viện, bộ phận quan hệ xã hội của Nam Trình thật sự đang phải vật lộn với “tinh thần chính nghĩa thuần túy” của công chúng.
Công chúng hoàn toàn không biết mình đang bị Lâm Như Ngọc lợi dụng, mà bộ phận quan hệ xã hội của Nam Trình lại không thể ra tay với những người cũng là “người bị hại” như họ, vì thế, hiệu quả của công tác quan hệ xã hội không mấy rõ rệt. Lúc này đang vào giai đoạn đầu của tuần nghỉ lễ 1/10, rất nhiều hành khách đặt vé của Nam Trình từ trước bị sự tác động của dư luận nên đã trả vé, đồng thời đưa ra những yêu cầu bồi thường hết sức vô lý, rằng nguồn cơn gây nên việc trả vé là do chính Nam Trình, thậm chí còn có hành khách đăng bài trên trang Weibo của Nam Trình rằng: “Các người bay làm chết người, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi đem mạng sống ra mạo hiểm à?”. Cứ như vậy, tất cả các chuyến bay của Nam Trình vào đợt 1/10, không một chuyến nào là kín chỗ, chuyến thảm hại nhất còn chưa được một phần tư lượng khách. Ngay cả tổ bay và tổ phục vụ cũng đã có người mất kiên nhẫn nói: “Chẳng thà hủy chuyến đi cho xong.”
Đúng vậy, tiền xăng dầu, tiền lương phi công và tiếp viên, bay lỗ vốn như thế, chẳng thà hủy chuyến đi cho xong. Thế nhưng, một chuyến bay sao có thể nói hủy là hủy được? Vào đúng thời điểm mấu chốt này, hủy chuyến bay chỉ vì không kín ghế, chẳng phải sẽ cho Lâm Như Ngọc cơ hội để tiếp tục bôi nhọ Nam Trình hay sao?
Ngoài những nguyên nhân được Nam Trình phân tích đó, sở dĩ không thể hủy chuyến, còn vì liên quan đến thương quyền vận tải hàng không[2] và vấn đề đường bay. Nam Trình là tân binh trong giới hàng không dân dụng, có không ít đường bay trùng với các hãng khác, nếu hủy chuyến, chẳng khác nào chắp tay dâng khách cho công ty cạnh tranh, người ta sẽ chẳng cảm ơn Nam Trình, mà ngược lại còn chửi họ ngu ngốc, mất nhiều hơn là được.
Một điều nữa là, Hàng không Nam Trình đang trong giai đoạn xin cấp phép thương quyền thứ năm[3] cho chuyến bay từ thành phố G đến một thành phố của một đất nước nọ. Đây là thương quyền phức tạp nhất trong chín thương quyền cơ bản, nhưng cũng là thương quyền có nội dung phong phú và quan trọng nhất. Một khi đàm phán thành công, Hàng không Nam Trình sẽ có thể chuyển hướng luồng khách chất lượng cao từ ba hãng hàng không nội địa lớn, không chỉ mang lại lợi ích kinh tế đáng kể, mà còn tạo ra sức mạnh và cơ hội để cạnh tranh với đường bay quốc tế của ba hãng lớn đó.
So với những đường bay quốc tế, thật ra Thịnh Viễn Thời xem trọng đường bay đến thành phố cấp hai cấp ba ở trong nước hơn, thế nên anh mới chọn đây làm đường bay trọng điểm cho dịp 1/10. Xét đến cùng, sự cạnh tranh cho đường bay này không quá gay gắt, không gian để phát triển lại lớn, trên cơ bản là có thể tiến hành một cách lặng lẽ, không làm ảnh hưởng đến ba hãng lớn kia. Mà trong kế hoạch phát triển đầu tiên của Nam Trình, khi công ty đang ở giai đoạn kiến thiết, Thịnh Viễn Thời đã đạt được thống nhất với Cố Nam Đình và Kiều Kỳ Nặc: Lấy thành phố cấp 2 và cấp 3 làm sân nhà, trong vòng ba năm thực hiện hàng không hóa giao thông công cộng. Tuy nhiên, một hãng hàng không mà ngay cả thể diện cũng không giữ được, thì nói gì đến chuyện phát triển? Vì thế, để lấy được thương quyền thứ năm kia, Thịnh Viễn Thời không hủy chuyến bay, thậm chí anh còn yêu cầu nhân viên của Nam Trình: “Kể cả chỉ có một hành khách lên máy bay, cũng phải đảm bảo phục vụ với chất lượng tốt nhất.”
Cứ như vậy, vốn dĩ đang chuẩn bị dồn toàn lực cho dịp 1/10, thì nay lại chịu tổn thất về mặt kinh tế như máu chảy ròng ròng mà thuốc Vân Nam bạch dược cũng không cầm được, nhưng Nam Trình lại trở thành tiêu điểm trên bảng xếp hạng truyền miệng của công chúng. Dư luận chia ra làm hai luồng, một bên chịu sự tác động của Lâm Như Ngọc mà quay sang nghi ngờ chất lượng dịch vụ và độ an toàn của Nam Trình, một bên thì không quá chú ý đến sự kiện giấy miễn trừ trách nhiệm, hoặc hoàn toàn chẳng biết gì, vẫn chọn chuyến bay của Nam Trình, khi kết thúc chuyến bay còn hết lời khen ngợi Nam Trình coi hành khách như người nhà, phục vụ chu đáo, cơ trưởng bay tốt, lên xuống êm ru, sau này sẽ tiếp tục lựa chọn Nam Trình. Hai cực phản hồi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, khiến công chúng khó mà phân biệt thật giả.
So với sự lo lắng của Nam Đình, Thịnh Viễn Thời lại khá thản nhiên, nói đúng ra, anh rất lạc quan, cũng rất lý trí, “Hàng không dân dụng vốn không phải là ngành thu được lợi nhuận lớn, kể cả không có vụ việc giấy miễn trừ trách nhiệm, thì cũng không thể đảm bảo sẽ thu về lợi nhuận khủng sau đợt 1/10. Nói cho cùng, hành khách nhiều thì tình huống phát sinh cũng nhiều. Cái này tương đương với việc máy bay kín chỗ rồi nhưng vừa cất cánh thì lại có khách đổ bệnh, cần trở về điểm xuất phát, mà có phải muốn hạ cánh là hạ cánh ngay được đâu. Máy bay hạ cánh có yêu cầu về trọng lượng, em vừa mới bay, xăng dầu chưa dùng được bao nhiêu, vượt quá trọng lượng cho phép để hạ cánh, thế thì phải xả bớt đi để giảm trọng lượng. Tổn thất này ai trả? Không thể nào là hành khách được, vậy chỉ có thể là công ty hàng không.”. Xuất hiện tình huống đặc biệt, chuyến này bay coi như chẳng được gì.
Cái lý thì là như vậy, nhưng trong lúc này, từ miệng Thịnh Viễn Thời nói ra, rõ ràng là đang an ủi Nam Đình. Hơn nữa Nam Đình chưa từng kinh doanh, kể cả hiểu được rằng đã làm kinh doanh thì sẽ có lời có lỗ, nhưng nhìn thấy Nam Trình vừa bị tổn thất một khoản lớn, vừa bị mắng chửi, sao cô chịu cho nổi? Cứ cho là cô tin vào năng lực của Thịnh Viễn Thời, nhưng một khi bệnh viện chưa đưa ra kết quả khám nghiệm, sự kiện giấy miễn trừ trách nhiệm chưa được giải quyết, cô vẫn không thể yên tâm.
Về phần Nam Gia Dư, Nam Đình được Thịnh Viễn Thời khuyên nhủ một hồi nên sang đó ăn một bữa cơm, nhưng thật sự cô không nhịn được, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi: “Dì út, sao dì lại nhận ủy thác của Lâm Như Ngọc?”
“Tại sao dì không thể nhận ủy thác từ cô ta?”, Nam Gia Dư ngẩng đầu nhìn cô, “Vì sự việc liên quan đến Nam Trình, liên quan đến Thịnh Viễn Thời à?”
“Dì có thể không quan tâm đến cảm nhận của con, nhưng con tin là Nam Trình sẽ không vì tiền mà cố bán vé ra. Có thể hành khách thấy giấy miễn trừ trách nhiệm là không hợp lý, là cưỡng ép, nhưng chẳng ai ép cũng chẳng ai lừa ông Lâm ký cả, đấy là kết quả sau khi nhân viên giải thích với ông ấy, với lại, chẳng lẽ công ty không có quyền bảo vệ lợi ích của mình ạ? Hơn nữa, con tin vào kỹ thuật bay của anh Bảy, tuyệt đối không thể nào là do anh ấy bay tệ được.”
“Con tin thì có tác dụng à? Không lấy ra được bằng chứng rõ ràng, làm sao khiến cho dư luận câm miệng lại?”, Nam Gia Dư trầm giọng, “Dì không nhận, chẳng lẽ để người khác nhận à? Hay là con tưởng cả nước này chỉ có mỗi Nam Gia Dư làm luật sư? Gặp phải một người khó chơi hơn dì, anh Bảy của con càng phiền phức hơn đấy.”
Nam Đình nghe vậy thì giật mình, “Dì út, ý dì là…”
Nam Gia Dư ngắt lời cô, “Ý dì là, dì sẽ không ăn nói bừa bãi trước chứng cứ.”
Vốn luôn thông minh lanh lợi, nhưng Nam Đình nghĩ mãi vẫn không hiểu, cuối cùng đành phải hỏi Thịnh Viễn Thời, “Ý của dì là, nếu cuối cùng có kết quả kết luận ông Lâm có vấn đề về sức khỏe, dì ấy sẽ phản chiến luôn? Như thế… cũng đúng nhỉ? Dì út chưa từng thua kiện, ngộ nhỡ… Thế không phải là dì tự đập nát thương hiệu à?”
***
[1] Câu gốc là “Nhất niệm chi gian”, bắt nguồn từ tư tưởng Phật giáo: “Tốt – xấu, thiện – ác, phúc – hoạ, giàu – nghèo, đều do một ý niệm mà ra.”[2] Các thương quyền vận tải hàng không là một bộ các quyền vận tải hàng không thương mại cấp cho các hãng hàng không của một quốc gia các đặc quyền được bay vào và hạ cánh tại một quốc gia khác.[3]Thương quyền 5: Quyền nhận hành khách, hàng hoá, thư tín từ nước thứ hai để chở đến nước thứ ba và quyền nhận hành khách, hàng hoá, thư tín từ nước thứ ba để chở đến nước thứ hai. Ví dụ một công ty hàng không Việt Nam bay tuyến Paris-Viêng Chăn-Thành phố Hồ Chí Minh.