Buổi trưa gió lớn làm lá rụng đầy sân, Trình Niệm với cây chổi cùn khá vất vả mới gom lại một đống, đang định châm lửa thì Trương tẩu đi vào.
Trương tẩu mặc y phục mới, tay dắt theo Tiểu Hoa, con gái tẩu ấy, trong tay Tiểu Hoa cầm kẹo đường.
Trình Niệm gác cây chổi qua một bên, đi tới khẽ bẹo má cô bé, cười trêu: "Tiểu Hoa đi chơi lễ thù du có vui không, có xin Ngâu công với Ngâu bà cái gì không nào?"
Tiểu Hoa vui vẻ khoe: "Tiểu Hoa xin Ngâu bà có kẹo ngọt ngọt, Niệm cô cô xem, mẹ mua kẹo cho Tiểu Hoa thật này! Ngâu bà thật thần kỳ, bình thường mẹ không cho Tiểu Hoa ăn kẹo đâu."
Trình Niệm và Trương tẩu cùng phì cười, đứa trẻ thật ngây thơ.
Trương Tiểu Hoa mới chỉ tám tuổi, còn chưa tới tuổi cầu nhân duyên, nhân dịp đi làm lễ thù du trong chùa dưới thành trấn, Trương tẩu dắt theo cô bé đi chơi.
Lễ thù du ở địa phương gần biên giới bắc cảnh hay còn gọi là tết tiểu xảo, cũng chính là lễ Thất tịch ở kinh thành, ngày hội để trai gái đến chùa làm lễ cầu nhân duyên, hoặc thắt chặt tình cảm trước Ngâu công Ngâu bà.
Trương tẩu lấy ra một phong thư mới, đưa cho Trình Niệm: "Thư của muội, ta đi ngang Lý gia tiêu cục, bọn họ nnhờ nhắn muội có thư từ kinh thành, ta tiện đường mang về luôn."
Trình Niệm bốc thư, hơn nửa năm nay nàng thường thư từ liên lạc với trong nhà, mặc dù không tiết lộ nơi ở nhưng cũng không cắt liên lạc, tất cả thư từ thông qua Lý gia Tiêu cục.
Lý gia tiêu cục vốn không phải trạm thư tín, càng không nhận chuyển thư, nhưng nàng từng có ân với Lý gia, năm đó dịch bệnh ở Ninh thành, Lý lão phu nhân về thăm nhà mẹ cũng kẹt ở trong đó.
Một nhà Lý gia vì vậy luôn nhớ ân nàng, tổng đường tiêu cục Lý gia trùng hợp lại ở bắc cảnh, vì vậy mỗi chuyến vận chuyển hàng ra vào kinh cũng tiện đường mang thư.
Lá thư không dài lắm, Trình Niệm xem xong quay đầu đi, nói vội: "Trương tẩu, muội còn bận chút việc, lát nữa sẽ sang giúp tẩu nấu chè đậu đỏ, tẩu...!về trước có được không..." Nói đến đây giọng đã mang theo tiếng nấc nghẹn.
Trương tẩu giật mình, ngây người rồi kéo tay Tiểu Hoa đi.
Tiểu Hoa nấn ná ngoái lại chỉ Trình Niệm: "Mẹ ơi, nhưng mà Niệm cô cô mắt hồng hồng như thỏ nhỏ..."
"Đi thôi!" Trương tẩu bịt miệng cô bé bế nhanh về.
Mẹ con Trương tẩu về rồi, Trình Niệm rũ người ngồi thụp xuống trước bia mộ có đề hai chữ anh hùng, lúc lập bia không đành lòng để ngôi mộ vô danh, vừa khóc vừa cười, rồi lại lắc đầu tự giễu.
Đại anh hùng của nàng, chủ nhân bia mộ mà nàng nghĩ là đã chết rồi, hoá ra...!hoá ra không phải! Thật tốt khi chàng còn sống.
Thiệu Kỳ còn sống trở về, lật đổ những kẻ hãm hại chàng, tất cả hơn một năm nay đều là cái bẫy.
Kẻ thù mắc câu, tin rằng Thiệu tướng quân bỏ mạng, nàng cũng tin vậy.
Đương nhiên vui mừng hơn tất cả, nhưng đằng sau nỗi hân hoan, nước mắt lặng lẽ lăn qua nụ cười, nàng tự nghĩ thâm tình tìm kiếm rồi canh bên mộ này đây, bây giờ biết được chân tướng, bản thân thật sự làm trò cười mà.
Tự mình làm ra một đống chuyện, khóc lóc đưa tang, trốn ở nơi hẻo lánh biên quan gậm nhấm bi thương...!Cuối cùng là một mình nàng tự sống trong thế giới suy tưởng của bản thân, xấu hổ!
Thiết nghĩ ăn xong bữa tối nay bên nhà Trương tẩu cũng phải từ biệt quay về rồi.
"Trình Niệm, đến lúc tỉnh lại rồi!"
Trình Tri Dĩnh quệt nước mắt nói với mình, nụ cười tươi sáng lấp lánh cả trong mắt lại quay về.
***
Như đương kiêm Đại học sĩ nói thì Hoàng thượng là đèn cạn dầu, triều đường u nhọt lộng quyền, nhiều việc ngài cũng lực bất tòng tâm...!Bởi vậy, trừ sự cố Thiệu Kỳ bị mưu hại không kịp trở tay, những sự kiện tiếp diễn về sau tất cả là ứng đối của ngài, là kế hoạch vạch ra tức thời sau cái chết của một vị lương tướng, là thánh thượng hao hết tâm thần dồn sức cứu vãn giang sơn.
Triều đình này đã quá loạn, ngoại thất quyền thần đã không còn điểm dừng, ngài phải dọn dẹp lại trước khi trao ngai vàng cho Thái tử.
Thiệu Kỳ bị hãm hại lý do rất đơn giản, trong tay nắm binh quyền nhưng hắn không chịu đứng về phía ai, cứ thế thì không sao, nếu hắn không tiếp nhận người của Thái tử đưa cho đến tiếp viện dịch bệnh ở Ninh thành, bọn họ cho rằng hắn đã về phe Thái tử.
Thái tử năm đó cũng cân nhắc vấn đề phe cánh lập trường này mới chỉ âm thầm đưa người tới, không nghĩ cuối cùng vẫn hại Thiệu Kỳ.
Chuyến đi Tùy Dương của Thái tử được Hoàng thượng âm thầm thúc đẩy.
Tưởng chừng sẽ mất rất nhiều công sức, thời gian để thu thập bằng chứng vạch tội tam hoàng tử cùng vây cánh Thừa tướng, bởi vì manh mối Thiệu Kỳ lén truyền về trước khi chết thật sự rất mơ hồ, lại không ngờ đến Tùy Dương, người chết đã trở về.
Không tới hai năm phe cánh của Thừa tướng bị quét sạch, tam hoàng tử tự sát, mây đen luôn che kín hoàng thành cuốn trôi theo mưa thu.
Kinh thành.
Trần Hoài Khanh lão học sĩ vuốt chòm râu già, bất đắc dĩ càm ràm người cháu ngoại duy nhất vẫn còn khiến ông phiền lòng.
"Kỳ Nhi à, cổ nhân nói thành gia lập nghiệp, lại có câu - tề gia trị quốc bình thiên hạ.
Sự nghiệp và quốc gia đại sự cháu đều làm rất tốt, nhưng đến khi nào mới chịu tề gia đây?"
Thiệu Kỳ tỏ vẻ đặc biệt kiên nhẫn ngồi nghe ngoại tổ phụ phàn nàn, trong lòng đã có sẵn ý định.
"Cháu đã qua tuổi nhược quán* không ít rồi, thêm vài năm có gói lại biếu không nhà khác cũng không cần.
Bao giờ mới cho ta thấy mặt cháu dâu, bao giờ mới được ẫm chắt?! Cái thằng này sao cháu không biết sốt sắng gì thế! Thấy đồng liêu huynh đệ thê nhi đề huề chẳng lẽ cháu không cảm nhận được sự cô đơn?"
(* khoảng 20 tuổi, từ dùng thời cổ cho nam tử)
Thiệu Kỳ im lặng tiếp thu, giơ tay nói với Trần lão: "Tổ phụ yên tâm, cháu sẽ chọn một cô nương tú ngoại tuệ trung, tài đức kiêm tu mang đến để người cưới về làm cháu dâu, người cứ chuẩn bị sính lễ thật nặng là được."
Trần lão rất không tin tưởng lời hắn nói: "Bằng cặp mắt của cháu? Lần trước ta cũng để cháu tự chọn, cháu nói nhà cô nương kia thư hương tiết liệt, giáo dưỡng nữ nhi ôn thuận dịu dàng, tri thư xinh đẹp.
Kết quả thì sao? Gặp nạn mới biết ai thật lòng.
Lần này để ta quyết định!"
"Tổ phụ!" Nét mặt Thiệu Kỳ lập tức trở nên nghiêm túc, cương quyết nói: "Cháu đã chọn được người rồi, cô nương luôn đứng ở nơi không bắt mắt, nhưng khi phồn hoa tan hết, cháu chỉ nhìn thấy nàng."
Trần lão có chút trầm mặc.
Năm đó ông cứng rắn phản đối con gái, cũng là mẹ của Thiệu Kỳ - chọn Thiệu Minh cha nó.
Ông nhất quyết cho rằng hoàn cảnh trưởng thành của cả hai không giống nhau, con gái ông thanh tao nhu mì, thân thể lại mỏng manh yếu ớt, Thiệu Minh vốn là võ tướng cục mịch cứng nhắc làm sao có thể yêu thương chìu chuộng, chăm sóc con gái ông chu đáo, càng về lâu về dài khó lòng xây đắp hạnh phúc.
Cha con vì vậy mà cãi nhau rất lớn, từ khi sinh ra đó là lần đầu tiên con gái cãi lại ông, thế nên thành kiến với Thiệu Minh càng nặng hơn.
Cuối cùng không nỡ nhìn con thương nhớ thành bệnh, không muốn cũng đành gả đi.
Ngày mẹ Thiệu Kỳ xuất giá, ông nói rằng xem như chưa từng sinh đứa con này, cho nên suốt gần hai năm phu thê Thiệu Minh cố gắng thế nào ông cũng lạnh nhạt.
Nhưng làm cha mẹ ai có thể thật sự bỏ mặc con cái, ông vẫn âm thầm chú ý, sự săn sóc bảo bọc Thiệu Minh dành cho con gái,