Bạn gáiEditor: Yang
Beta: Đá bào
—
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh Trạch đánh thức Vưu Niệm vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ dậy.
“Niệm Niệm, dậy đi nào.”
Vưu Niệm trở mình, nhắm mắt kháng cự: “Không muốn. Em vẫn còn muốn ngủ tiếp.”
Lần đầu tiên Lục Thanh Trạch không cho cô ngủ nướng theo ý muốn, anh cầm lấy quần áo của cô, vén chăn bông lên làm ra vẻ muốn thay cho cô.
Vưu Niệm bị đánh thức bởi hành động của anh, trong tiềm thức lại muốn nổi giận.
“Anh–“
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tối qua anh cau mày, những lời mắng người liền bị cô nhịn trở lại.
“Em dậy rồi, được chưa?” Vưu Niệm thở dài, nói trong bất lực.
Lục Thanh Trạch vuốt tóc cô: “Ngoan.”
Sau bữa sáng, Lục Thanh Trạch lái xe trở Vưu Niệm ra ngoài.
Vưu Niệm đã quen với việc ngủ nướng, ở trên xe cô mệt rã rời, nhịn không được nhắm mắt ngủ gật.
Không biết đã qua bao lâu, cô mơ màng cảm thấy chiếc xe hơi rung lắc một chút.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đã đến bệnh viện.
Nhìn biển hiệu ghi “Trung tâm sức khỏe tinh thần Hạ Thành” trước mặt, Vưu Niệm ngẩn ra: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Không phải là kiểm tra đa nang chứ?
Lục Thanh Trạch lái xe vào hầm để xe, hơi nghiêng đầu nhìn Vưu Niệm: “Trước tiên kiểm tra bệnh trầm cảm của em đã tốt hơn chưa.”
“Được thôi.” Vưu Niệm nói mà không cần suy nghĩ, đôi mắt nhướng lên đầy quyết tâm: “Vốn dĩ cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là có chút phiền muộn mà thôi.”
Lục Thanh Trạch yên lặng nhìn cô, đôi mắt đen như nước hồ yên tĩnh, bình tĩnh mà nghiêm nghị.
“Được rồi, được rồi.” Vưu Niệm lại thỏa hiệp, đẩy cửa bước xuống xe.
Đây là bệnh viện khoa thần kinh lớn nhất ở Hạ Thành, tòa nhà được xây dựng cách đây vài năm, mới tinh khang trang.
Bước vào đại sảnh, Vưu Niệm ngồi trên ghế và chờ đợi.
Một lúc sau, Lục Thanh Trạch đăng ký xong rồi quay lại: “Ở tầng hai, đi thôi.”
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng, đứng dậy chậm chạp theo anh lên lầu.
Sau một lúc chờ đợi, số của Vưu Niệm đã đến.
Bác sĩ tư vấn là một nữ bác sĩ có khuôn mặt nhân hậu, giọng nói nhẹ hiền lành.
“Cho tôi biết, tình trạng của cô là thế nào?”
Vưu Niệm giải thích ngắn gọn về tình hình của mình và nói thêm: “Tôi cảm thấy mình không mắc trầm cảm nữa rồi.”
Bác sĩ: “Hiện tại cô đang làm nghề gì?”
“Biên kịch.”
“Buổi tối có bị mất ngủ không?”
“Không có.”
“Có trường hợp nào mà cô cảm thấy không có hứng thú với bất cứ thứ gì không?”
“Không có.”
“Cô có bất kỳ ý nghĩ nào như tự làm hại bản thân hoặc tự tử không?”
“Chưa từng có.”
…………
Trong buổi tư vấn, Lục Thanh Trạch ngồi cạnh Vưu Niệm, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô.
Đêm qua kể từ khi nghe cô nói mình đã bị trầm cảm nhẹ, tim anh vẫn kéo căng đến bây giờ.
Nhiều người từ bên ngoài không thể biết được họ bị trầm cảm hay không, vì vậy ngay cả khi Vưu Niệm trấn an rằng cô vẫn ổn, anh vẫn không thể nào yên tâm được. Anh phải tận mắt chứng kiến kết quả tái khám đã tốt rồi thì mới yên tâm được.
Bác sĩ đã hỏi Vưu Niệm một số câu hỏi và yêu cầu cô làm một bài kiểm tra.
Sau khi lăn lộn đến gần trưa, cuối cùng cũng đi đến kết luận rằng mọi thứ đều rất bình thường.
Khi bước ra khỏi sảnh bệnh viện, Vưu Niệm dào dạt đắc ý: “Em đã nói là em ổn rồi mà đúng không?”
“Ừ.” Lục Thanh Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo gáy cô cảnh cáo: “Sau này em không được giấu giếm anh chuyện như thế này.”
Hai người ghé vào một trung tâm mua sắm gần đó để ăn trưa.
Vưu Niệm chọn đồ ăn Nhật Bản trong một không gian yên tĩnh.
Nội thất của cửa hàng được trang trí rất tinh xảo, phải cởi giày khi bước vào cửa, những người phục vụ mặc kimono rất niềm nở và thân thiện.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, cả hai bước vào phòng riêng được trang trí bằng tấm nệm thuần Nhật Bản.
“Anh muốn ăn gì?” Vưu Niệm ngồi xuống và hỏi, lật xem thực đơn.
“Em gọi món đi, gọi món em muốn ăn ấy.” Về phương diện đồ ăn, Lục Thanh Trạch không có yêu cầu gì.
Vưu Niệm bật cười, đây chính là điều mà cô muốn.
Cô lật lật hai lần, sau đó gọi tất cả các món ăn nổi tiếng trong cửa hàng.
“Đúng rồi.” Sau khi người phục vụ rời đi, Vưu Niệm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Anh đã xem tin tức trong nhóm lớp cấp ba chưa? Tân Trung sắp tổ chức lễ kỷ niệm 80 năm thành lập trường đó.”
Lục Thanh Trạch gật đầu: “Thầy giáo đã liên lạc với anh rồi. Muốn anh trở về một chuyến.”
Hoạt động ngày kỷ niệm thành lập trường mời rất nhiều cựu học sinh ưu tú, anh cũng là một trong số đó.
“Thật là trùng hợp.” Vẻ mặt cô vui vẻ: “Thầy Lý cũng liên lạc với em.”
“Cùng nhau trở về.”
“Ừ.” Vưu Niệm gật đầu và nói một cách thản nhiên: “Lệ Tử Dương cũng sẽ đi. Bình thường nhìn anh ta cà lơ phất phơ vậy thôi, nhưng anh ta quản lý khách sạn của gia đình vẫn rất ra dáng. Anh ta đã mở vài chi nhánh ở Bình Thành rồi.”
Thời gian trôi thật nhanh, họ đều đã trưởng thành.
Đứa trẻ đã từng ngưỡng mộ các học sinh tốt nghiệp, trong nháy mắt đã trở thành đối tượng tôn sùng của người khác.
Lục Thanh Trạch hơi nhíu mày, giống như tùy ý hỏi: “Anh ta vẫn độc thân sao?”
“Em không biết, không nghe anh ta nói gì cả.” Vưu Niệm nhún nhún vai.
Những cô gái xung quanh Lệ Tử Dương liên tục thay đổi, cô đã sớm quen rồi.
Lục Thanh Trạch thấp giọng đáp lại, không nói về chủ đề này nữa.
Sau bữa trưa, Lục Thanh Trạch đưa Vưu Niệm đến một bệnh viện nổi tiếng thứ ba về khoa phụ sản.
Sau hàng loạt đợt kiểm tra, bệnh tình của Vưu Niệm vẫn vậy, không nghiêm trọng nhưng cũng không tốt.
“Gần đây có dự định sinh con không?” Bác sĩ ngẩng đầu nhìn qua lại giữa hai người.
“Không có.” Vưu Niệm lắc đầu.
“Ừm …” Bác sĩ dừng lại: “Thực ra đối với căn bệnh này, chúng tôi khuyên phụ nữ ở độ tuổi thích hợp nên sinh con càng sớm càng tốt. Thời gian càng lâu càng khó mang thai …”
Vưu Niệm mấp máy môi.
Lục Thanh Trạch lên tiếng trước cô: “Ngoài chuyện này ra, đối với thân thể cô ấy có ảnh hưởng gì không?”
Ánh mắt của bác sĩ nhìn Vưu Niệm trong giây lát, ánh mắt quét qua làn da trắng nõn mỏng manh cùng cánh tay mảnh mai của cô.
“Căn bệnh này do rối loạn nội tiết. Biểu hiện khác nhau ở mỗi người. Ví dụ, có người kinh nguyệt không đều, có người béo phì, có người bị mụn trứng cá …
Bác sĩ mỉm cười: “Tôi không nghĩ rằng ngoại hình của cô không bị ảnh hưởng. nó vẫn rất đẹp.”
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng: “Tôi chỉ bị kinh nguyệt bất thường thôi, ngoài ra tôi không có biểu hiện gì khác”.
“Vậy thì đề nghị của tôi là nếu hai người có kế hoạch mang thai thì nên nhanh chóng thực hiện đi. Mang thai trước sau đó hãy trị bệnh này. Nếu không có dự định này mà cô cảm thấy tác dụng phụ của thuốc rất nghiêm trọng thì cô có thể dừng thuốc điều trị trước, tôi sẽ chỉ cho cô cách điều chỉnh kinh nguyệt. Chú ý thói quen sinh hoạt hàng ngày, đảm bảo ngủ nghỉ, vận động nhiều và giữ tâm trạng vui vẻ..”
Sau khi nghe lời dặn dò của bác sĩ, Vưu Niệm gật đầu đáp ứng.
Mấy năm qua, cô đã quen với việc nghe những lời này.
Sau khi lấy xong đơn thuốc, Lục Thanh Xuyên trầm mặc không nói gì.
Vưu Niệm ngẩng đầu lên, thấy anh hơi nhíu mày, có vẻ đang trầm tư.
Cô mấp máy môi, nghĩ nói gì đó rồi lại thôi.
Quên nó đi, hiện tại còn quá sớm để thảo luận về một số chủ đề.
Sau khi trở về, Lục Thanh Trạch không nói nhiều về chuyện này.
Ngoại trừ việc chăm chú vào thói quen hàng ngày của cô nhiều hơn, mọi thứ vẫn như trước.
Trước lễ kỷ niệm 80 năm thành lập trường Tân Trung, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng nhau trở về Bình Thành.
Ngày kỷ niệm thành lập trường chào đón rất nhiều các cựu học sinh, thế nhưng vì đang trong lúc đi làm, mọi người làm việc ở khắp nơi nên rất nhiều người không có thời gian quay lại trường.
Những người như Vưu Niệm có thời gian đi được mọi người giao cho một trọng trách nặng nề, yêu cầu hai người bọn cô phải chụp thật nhiều ảnh, gửi vào cho nhóm.
Vưu Niệm rất dễ nói chuyện, cô liền đồng ý luôn.
Vào ngày lễ thành lập trường, có rất nhiều người đến sân trường Tân Trung để tham dự.
Bây giờ là kỳ nghỉ hè. Nhiều sinh viên đại học mới tốt nghiệp cấp 3 cùng với những học sinh chưa tốt nghiệp cấp 3 cũng vội vã chạy đến.
Có rất nhiều gương mặt trẻ trung, những người ăn mặc trưởng thành thì ít hơn rất nhiều.
Có thể là ra ngoài xã hội, không làm ra được chút thành tích gì mọi người cảm thấy xấu hổ khi tham gia loại lễ kỷ niệm của trường lớn như thế này và một hội cựu sinh viên lớn như thế này.
Mà cái gọi là “Tinh anh” và “Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc” ở đâu đi nữa thì cũng đều được hoan nghênh.
Ví dụ như Lục Thanh Trạch, khi anh vừa đến thì đã bị giáo viên chủ nhiệm lớp hồi cấp ba kêu đi rồi, nói có việc cần tìm anh.
Vưu Niệm người bị bỏ lại phía sau liền đến gặp thầy Lý, nhân tiện gặp Lệ Tử Dương luôn.
Thân là giáo viên tiếng dạy văn ba năm liền, đồng thời cũng có hai năm chủ nhiệm lớp của Vưu Niệm, thầy Lý luôn dành sự quan tâm sâu sắc cho Vưu Niệm.
“Vưu Niệm, công việc của em như thế nào rồi?” Thầy Lý vừa mới tiễn một học sinh xuất sắc nên đang có tâm trạng rất tốt.
“Rất thuận lợi ạ.” Vưu Niệm mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên đầu của thầy Lý một giây, rồi dời đi ngay lập tức.
Mới hơn nửa năm chưa gặp nhau, trên đầu thầy Lý đã mọc vài sợi tóc trắng rồi.
Nghĩ đến việc đưa những sinh viên tốt nghiệp ra trường rất cực khổ, Vưu Niệm không khỏi có chút chua xót khi nhớ lại quá khứ nghịch ngợm của mình.
“Vợ của thầy vẫn đang xem bộ phim truyền hình mà em làm biên kịch đó, nội dung cốt truyện rất hay.” Từ khi còn học cấp ba thầy Lý đã tán thưởng với tài năng của Vưu Niệm, bây giờ nhìn thấy cô đang phát triển rất tốt trong lĩnh vực mà cô am hiểu thầy cảm thấy rất là vui mừng.
Vưu Niệm cười: “Tất nhiên rồi. Cũng không nhìn giáo viên dạy văn hồi cấp ba của em là ai nha.”
“Em nha, em nha! Miệng của em vẫn lợi hại như xưa.” Thầy Lý được khen như mở cờ trong bụng.
“À này, tại sao thầy không thấy Lục Thanh Trạch đâu?”
Trong danh sách mời lần này cũng có tên Lục Thanh Trạch, lẽ ra hai người nên đến cùng nhau chứ.
Vưu Niệm đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Anh ấy bị thầy chủ nhiệm lớp gọi đi rồi. Chắc một lúc nữa sẽ quay lại.”
Thầy Lý đột nhiên nhận ra: “Ồ, đúng rồi. Xem trí nhớ của thầy này. Đúng rồi, em gái của Lục
Thanh Trạch cũng là thầy dạy. Năm nay, cô bé thi đỗ vào Đại học A, sắp trở thành học muội của các em rồi.”
“Em gái?”
Vưu Niệm ngẩn ra, chợt nhớ ra mẹ anh đã tái hôn và có một em kế.
Thầy Lý thở dài: “Mẹ của Lục Thanh Trạch có nuôi dạy ra hai học sinh tài giỏi đúng là không phải là chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy …” Vưu Niệm cụp mắt xuống trả lời.
Mẹ của Lục Thanh Trạch thật sự không dễ dàng gì. Vì vậy, cô chưa bao giờ nói với Lục Thanh Trạch là năm ấy khi chia tay cô đã gặp mẹ anh…
Trong lúc đang trò chuyện, điện thoại di động của Vưu Niệm đổ chuông.
“Xin chào.”
Giọng nói của Lệ Tử Dương từ điện thoại truyền đến: “Em đang ở đâu? Anh tới tìm em.”
Vưu Niệm ra hiệu với thầy Lý rồi đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
“Anh tới tầng học của lớp 12 đi. Em đang ở phòng giáo viên, sẽ đi xuống ngay.”
“No problem!” Lệ Tử Dương nói bằng tiếng Anh.
Vưu Niệm khẽ cười một tiếng, rồi cúp máy.
Vừa mới quay đầu lại, liền thấy thầy Lý vẫy vẫy tay: “Muốn gặp bằng hữu sao? Em cứ đi đi.”
Tạm biệt thầy Lý, Vưu Niệm nhìn thấy Lệ Tử Dương ở khuôn viên dưới lầu.
Lệ Tử Dương mặc một bộ lễ phục, đứng trong bóng cây xanh.
Nhìn thấy Vưu Niệm mặc váy xanh, anh ta huýt sáo: “Nhìn khuôn mặt tràn đầy gió xuân của em này, dạo này rất vui vẻ hả.”
Vưu Niệm liếc nhìn anh ta: “Vẫn vậy.”
Lệ Dịch Dương áp lưỡi vào cằm anh, kêu “Chậc” một tiếng.
“Này, trước đây anh nói với em mấy việc không hay lắm, có thời gian hãy đến bệnh viện kiểm tra xem, như vậy cho yên tâm.”
Vưu Niệm: “Cách đây không lâu em đã kiểm tra rồi. Mọi thứ đều ổn cả.”
Lệ Dịch Dương dừng lại: “Vậy là tốt rồi.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Anh sợ em sẽ lại trầm cảm…
“— Niệm Niệm.” Một giọng nói hơi vội vàng cắt ngang lời nói của Lệ Tử Dương.
Lục Thanh Trạch đang đi tới đây, cách bên cạnh hai người không xa.
Anh đi qua vài bước, ánh mắt lưu lại trên mặt Lệ Tử Dương trong chốc lát, liền vươn tay ôm eo Vưu Niệm.
Đó là một động tác thể hiện sự chiếm hữu.
Chiếc váy vừa người khiến những đường cong mảnh mai được tôn lên, động tác ôm eo của anh càng làm nổi bật vòng eo nhỏ gọn của cô.
Lệ Tử Dương theo dõi cử động của anh, nhìn thấy có một chiếc nhẫn trên ngón giữa của Vưu Niệm.
Vãi.
Lệ Tử Dương thầm nguyền rủa.
Anh ta ngước mắt lên nhìn Lục Thanh Trạch, khẽ khịt mũi.
“Tôi nói hai người bày tỏ tình cảm rồi cút đi? Còn muốn ở đây làm buồn nôn ai chứ?”
Vưu Niệm và anh ta rất thân quen với nhau, liền thản nhiên đáp: “Không! Em thích ở đây show ân ái đó. Anh cũng không nghĩ xem anh đã làm em buồn nôn bao nhiêu lần rồi.”
Lệ Tử Dương tức giận bật cười, dùng đầu lưỡi ấn vào chân răng, “Anh con mẹ nó làm em buồn nôn khi nào?
“Tất nhiên là có.” Vưu Niệm hất cằm lên, “Trong kỳ nghỉ hè đầu năm cấp hai, khi đó em nhìn thấy anh hôn bạn gái. Lúc đó em thuần túy là một học sinh trung học. Em đã làm gì sai để bị tổn thương bởi anh như thế chứ?”
Lệ Tử Dương mặt đơ ra, tức giận đến mức nói vấp: “Em còn nhớ chuyện này, mẹ nó đây là chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi.”
Khi đó, anh ta vẫn còn trẻ, hình như đã từng kết giao bạn gái. Nắm tay và hôn môi cúng không có coi trọng lắm.
“Có thể thấy anh đã lưu lại cho em bao nhiêu bóng ma.” Vưu Niệm hợp lý nói.
Khi đó, cô và một vài người bạn đã đến nhà của Lệ Tử Dương để tìm người. Nhìn thấy cảnh tượng này trong sân vườn của biệt thự, cô sững sờ tại chỗ. Còn người bạn đi cùng cô vội che mắt lại và lẩm bẩm vài câu “Phi lễ chớ nhìn” sau đó mới gọi tên cầm thú Lệ Tử Dương này.
Lệ Tử Dương híp mắt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Được rồi. Chờ khi nào anh có bạn gái xem anh có làm em buồn nôn chết không.”
Vưu Niệm “A” một tiếng: “Được thôi, em sẽ đợi.”
Lệ Tử Dương thu hồi ánh mắt, một đôi mắt yêu nghiệt nhìn lại Lục Thanh Trạch, quay đầu nói với Vưu Niệm.
“Tốt nhất là em vẫn nên chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, đừng để bệnh trầm cảm chết tiệt lại phát tác, lão tử lại phải cùng em đi bệnh viện. Rắc rối.”
Vưu Niệm cảm thấy vòng tay ôm eo mình ngay lập tức siết chặt, cau mày nói: “Được rồi. Không phải em đã nói với anh rằng mọi thứ đều ổn sao?”
Lệ Tử Dương cũng chú ý tới hành động của Lục Thanh Trạch, anh ta cười nhẹ.
Chậc chậc, có vẻ như là anh ta không biết việc mình cùng Vưu Niệm đến bệnh viện
Được rồi, coi như là hòa nhau rồi.
“Được rồi, hai người từ từ ân ái đi, anh đi trước đây.” Lệ Tử Dương xua tay quay người rời đi.
“Lệ Tử Dương.” Lục Thanh Trạch đột nhiên ngăn cản anh ta.
“Cái gì?” Lệ Tử Dương dừng lại, tức giận hỏi không quay đầu lại.
“Cùng nhau ăn cơm đi.” Lục Thanh Trạch thấp giọng nói, “Cảm ơn anh đã cùng Niệm Niệm đến bệnh viện.”
Cho dù Lệ Tử Dương có tình cảm như thế nào đối với Vưu Niệm, chí ít tình cảm của anh ấy đối với Vưu Niệm là thật lòng. Ở tình huống không hề hay biết gì, anh ta đã cùng Vưu Niệm đến bệnh viện.
Trừ lần đó ra, anh ta cũng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khác thường để phá hủy tình bạn trong lòng Vưu Niệm.
Bất kể là vì điều gì, anh cũng đều rất biết ơn anh ta.
“Hôm nay anh còn có chuyện phải làm nên quên đi.” Lệ Tử Dương xoay người, môi mỏng khẽ cong lên: “Đừng lo lắng, bữa cơm này sẽ không thiếu của anh đâu. Chờ lần sau lão từ đến Hạ Thành, chuẩn bị một nhà hàng cao cấp để bị giết thịt đi.”
Lục Thanh Trạch mím môi, giọng nói rất bình tĩnh và uy lực: “Được.”
“Lát nữa hiệu trưởng sẽ có bài phát biểu ở sân vận động, em có muốn đi nghe không?” Lục Thanh Trạch cúi đầu nhìn Vưu Niệm.
Vưu Niệm lắc đầu, “Em không muốn đi. Anh đi đi.”
Các bài phát biểu của hiệu trưởng là nhàm chán nhất, tất cả đều là lời của chính phủ. Khi còn đi học, cô đã không thích phần phát biểu dưới cờ rồi, bây giờ cũng vậy.
“Vậy thì anh cũng không đi. Anh cùng em đi vòng quanh trường nhé.” Lục Thanh Trạch vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.
Lục Thanh Trạch nhấc máy, nói “Ừm” hai lần rồi nhìn xung quanh.
“Con đang ở giữa tòa nhà của lớp 11 và lớp 12.
Vưu Niệm tò mò ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Thanh Trạch vẫy vẫy tay về phía trước.
Cô nhìn sang và sững sờ trong giây lát.
Đó không phải là mẹ của Lục Thanh Trạch sao?
Có một cô bé trông như học sinh trung học bên cạnh bà.
Nghĩ đến lời của thầy Lý, trong lòng Vưu Niệm mơ hồ cũng đoán được.
Chắc chắn rồi, Lục Thanh Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ anh đột nhiên đi cùng em kế của anh đến đây, con bé tên là Chu Thư Thư.”
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng rồi ân cần đứng đó chờ hai người đến gần.
“Anh ơi!” người còn chưa đến nhưng giọng nói đã vang đến rồi.
Cách đó vài mét là Chu Thư Thư phấn khích vẫy tay chào.
“Thư Thư, mẹ.” Lục Thanh Trạch gật đầu.
Chu Thư Thư trông rất dễ thương, với kiểu tóc đuôi ngựa, áo phông trắng và quần yếm bò, và một đôi giày adidas xanh lá cây.
Trang phục tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Anh trai, chị gái này là ai vậy? Là bạn học cấp ba của anh sao?” Chu Thư Thư chớp chớp đôi mắt to với vẻ mặt tò mò.
Mẹ Lục bên cạnh nhìn Vưu Niệm với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Đã hơn sáu năm kể từ khi họ chia tay, Vưu Niệm không biết mẹ Lục có còn nhớ mình không.
Ngay khi cô chuẩn bị giới thiệu bản thân, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trên bên phải.
—— “Là bạn học cấp ba và cũng là bạn gái.”