Đừng rời xa anhEditor: Đá bào
Beta: Gió
—
Mẹ Lục biết hôm nay Chu Thư Thư sẽ đưa tin, buổi tối bà cố ý gọi điện thoại hỏi cô đã thích ứng được hay chưa.
Ai ngờ, tiểu cô nương một chút cũng không có tinh thần, tâm tình rất là sa sút.
Mẹ Lục hỏi thật lâu mới hiểu được, thì ra tiểu cô nương đã bị Lục Thanh Trạch trách.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Mẹ Lục nhất thời nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của Vưu Niệm cùng chuyện năm đó.
Tuy rằng từ đáy lòng mà nói, bà Lục cũng không cảm thấy lời nói năm đó của mình có gì thái quá. Nhưng thời gian Lục Thanh Trạch chia tay cô quá mức trùng hợp, bà lại không thể không hoài nghi, có phải trong chuyện đó bà có tác động gì không.
Nếu Lục Thanh Trạch biết, bà đã nói những lời đó với Vưu Niệm…
Không hiểu sao mẹ Lục có chút chột dạ, nhất thời không nói nên lời.
Bà Lục vẫn luôn áy náy với con trai, cũng chính vì thế mà bà mới muốn Vưu Niệm đối xử tốt với Lục Thanh Trạch một chút.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Chu Thư Thư, bà còn tưởng rằng trước đây có lẽ Vưu Niệm vì tức giận, đã nói gì đó với Lục Thanh Trạch. Nhưng trước mắt, nhìn phản ứng của Lục Thanh Trạch, có vẻ như anh chưa hề biết gì.
Mẹ Lục nhất thời do dự, không chắc có nên nói ra hay không.
“Kỳ nghỉ hè năm hai đại học của con đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Đầu dây bên kia, Lục Thanh Trạch lại hỏi.
Thanh âm trầm thấp nhưng có lực, từng câu từng chữ rõ ràng truyền đến, cẩn thận nghe còn mang theo một chút căng thẳng.
Mẹ Lục thở dài, dừng lại một lúc lâu mới mở miệng: “Kỳ nghỉ hè năm hai, lúc con còn chưa trở về, mẹ đã gặp Vưu Niệm một lần ở ngõ Trường An. Mẹ có nói chuyện với con bé một lát…”
Lục Thanh Trạch nghe mẹ kể lại chuyện ở đầu dây bên kia, trái tim anh dần trùng xuống.
Dưỡng khí trong phổi bỗng trở nên loãng hơn, tay phải anh nắm chặt điện thoại di động.
Tay trái che dạ dày, cảm giác đau quen thuộc lại xuất hiện.
“Mẹ nói với cô ấy… bởi vì cô ấy mà con không ra nước ngoài đúng không?” Giọng nói của Lục Thanh Trạch có chút mờ mịt, trái tim co rút mạnh.
Vưu Niệm từng nói qua rằng cô biết chuyện anh muốn xuất ngoại, nhưng có là trăm ngàn lần anh cũng không nghĩ tới, là mẹ mình nói cho cô biết.
Bà Lục chần chừ “Ừm” một tiếng.
Lục Thanh Trạch trầm mặc, cổ họng giống như bị chặn lại.
Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu mở miệng: “Con biết rồi. Nếu không còn gì nữa con cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Lục Thanh Trạch đứng hình trong chốc lát, lui về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế ăn.
Đặt điện thoại lên bàn, cánh tay thẳng tắp không lực mà hạ xuống.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện, vẻ mặt phức tạp.
Thật mỉa mai.
Mẹ tự cho là mình có ý tốt, nhưng đó lại là một trong những lý do quan trọng khiến họ chia tay.
Cho dù Vưu Niệm thẳng thắn cho rằng lý do họ chia tay là do bản thân cô.
Nhưng anh không tránh khỏi mà suy nghĩ, nếu mẹ không nói, có phải bọn họ sẽ không chia tay hay không?
Anh không có cách nào để đổ lỗi cho mẹ mình, đó là sự quan tâm của một người mẹ đối với con trai mình.
Nhưng năm năm dài đằng đằng, làm sao anh thuyết phục được mình không để ý đến nó được?
Ngực nghẹn đến khó chịu, Lục Thanh Trạch đứng dậy, phiền não đi đến phòng khách.
Lục lọi ngăn kéo cũng không tìm thấy thuốc lá, lúc này anh mới nhớ ra là mình đã sớm vứt hết thuốc lá trong nhà.
Lục Thanh Trạch đi đến sofa, ngồi xuống, ngửa đầu dựa vào gối ôm.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra, đặc biệt là phản ứng của Vưu Niệm khi nghe mẹ anh nói chuyện đó.
Khi đó cô mới 20 tuổi, với tính tình vô tâm của cô, căn bản không nghĩ tới chuyện hôn nhân. Đột nhiên bị một người dạy dỗ như vậy, đối với cô mà nói là áp lực cực lớn.
Cuộc sống đôi khi là như vậy, đầy hài hước mà cũng đen tối như một vở hài kịch hoang đường.
Lục Thanh Trạch thở dài một hơi, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.
Trên tấm ga trải giường tối màu, Vưu Niệm chỉ mặc một chiếc váy bằng lụa tơ tằm, chăn mỏng che lấy bụng.
Cô nghiêng người ngủ say, dây lưng mỏng như cánh tiêm áp vào làn da mềm, đem dáng người yểu điệu lả lướt kia phác họa vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô rất gầy, nhưng vẫn có chỗ rất đầy đặn. Xương bướm ở lưng nhô lên, rãnh lưng sâu kéo dài xuống dưới. Đường cong vòng eo hơi trũng xuống, xuống phía dưới lại hơi nhô lên, giống như núi non phập phồng.
Lúc này Vưu Niệm đang ngủ say, chân tay mảnh khảnh thon dài lộ ra bên ngoài, ngay cả ngón chân cũng tinh xảo trắng trẻo.
Lục Thanh Trạch nhẹ nhàng leo lên giường, đưa tay ôm người vào trong ngực mình.
Người phụ nữ đang ngủ “Ừm” một tiếng, nhíu mày rồi lại ngủ tiếp.
Nhưng động tác nhỏ của người đàn ông phía sau lại không ngừng lại, đôi môi ấm áp dán lên phía sau cổ cô, hô hấp phả lên làn da, có chút ngứa ngáy.
Vưu Niệm đè tay anh lại, buồn ngủ mông lung hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giọng Lục Thanh Trạch trầm thấp: “Hơn tám giờ.”
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, “Anh ăn cơm tối chưa?”
Lục Thanh Trạch không trả lời.
Người buồn ngủ chờ một lúc vẫn không nghe được đáp án, mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, xoay người hướng về phía Lục Thanh Trạch.
“Anh không ăn cơm sao?”
Mái tóc đen nhánh của cô rủ xuống chiếc gối, hai xương quai xanh thẳng tắp rõ ràng, ánh mắt mang theo sự mơ màng chưa tỉnh táo.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch dần dần thâm trầm lại, cảm xúc phức tạp dâng trào.
“Anh mau đi ăn —— a.” Vưu Niệm nói một nửa thì bị người nào đó chặn lại.
Dây áo ở vai bị kéo ra, ngón chân Vưu Niệm vừa cuộn tròn lại buông ra.
Vào thời điểm sắp chìm đắm trong đó, Vưu Niệm chợt nghĩ tới cái gì, mạnh mẽ đẩy đầu người đàn ông ra.
Cô cúi đầu, đôi mắt diễm lệ đối mặt với anh, giọng nói kiên định: “Bây giờ anh đi ăn cơm mau!”
Lục Thanh Trạch chống cánh tay nhìn cô một lát, cúi đầu hôn cô, khàn giọng hỏi: “Ăn em có được không?”
“Không được.” Vưu Niệm thừa dịp anh không chú ý ngồi dậy, kéo dây áo lên.
“Em đói bụng.” Cô mím môi và nói.
Sau đó tiến lên hôn anh một cái, giọng nói mềm mại mà nhẹ nhàng: “Trước hết anh nấu cho em ăn đã rồi em mới cho anh ăn.”
Hai từu “cho ăn” này rõ ràng không cùng một ý nghĩa.
Lục Thanh Trạch nhìn cô trong chốc lát, thỏa hiệp.
Anh sờ sờ tóc cô và xuống giường.
Thời gian không còn sớm, Lục Thanh Trạch nấu nồi mì đơn giản.
Vưu Niệm kêu đói chỉ là để bắt Lục Thanh Trạch ăn cơm tối mà thôi, bản thân cô cũng không đói lắm.
Sau vài miếng, cô đã buông đũa xuống, nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch đang ăn mì trong chén xong mới đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, Vưu Niệm trở lại phòng ngủ chơi điện thoại di động.
Lúc này cô mới phát hiện, buổi chiều weibo mình đăng đã lên hot search.
“Bên ngoài núi xanh” là một trong những cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kinh điển, rất nhiều người đã đọc.
Đối với cốt truyện bên trong, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc.
[Bảng màu do fan Minh Úc làm thật buồn cười làm sao? Thiết lập nhân vật nữ chính
cũng không ấn tượng.]
[Đừng đội nồi cho tác phẩm yêu thích của tôi được không? MU của tôi hôm nay mới biết, tức chết tôi rồi.]
[Không phải các người trước đó còn ăn vạ Vãn Bạch vì “Bốn mùa” đạo nhái sao?]
[Chỉ có tôi chú ý đến ảnh chụp bức thư tình của Vãn Bạch sao? Cô ấy cũng quá lãng mạn rồi, phải không?]
[Bức ảnh này không thể chứng minh là cô ấy viết năm lớp 11, nói không chừng là giả mạo đấy.]
[Mấy người có ý nghĩ xấu thật nhiều! Ghen tị với người vừa xinh đẹp lại có tài à?]
[Chỉ có tôi tò mò về nam sinh kia sao? Có thể khiến người như Vãn Bạch chủ động, hẳn là phải rất ưu tú a a a!]
[Người đọc tiểu thuyết vẫn đang tò mò, nam chính siêu cấp hoàn hảo, không thể hình dung ra hết.]
[Tôi vẫn không tin, Vãn Bạch hồi cao trung lớn mật đến như vậy sao?]
[Bằng chứng đều lù lù ở đây mà cậu còn không tin, cậu còn muốn người ta thế nào nữa?]
[Ồ ồ ồ, khó trách Vãn Bạch mãi vẫn không chịu bán bản quyền “Bên ngoài núi xanh”, là luyến tiếc đúng chứ?]
…………
Vưu Niệm nhìn thấy mấy bình luận dưới weibo, cười cho qua chuyện.
Cái bảng màu kia vốn đã rất gượng ép, Vưu Niệm phản bàn cơ bản cũng không có tiếng nghi ngờ gì.
Ngược lại, lúc cô đăng ảnh, đề tài thành công lệch sang chú ý vào tình yêu học đường của cô.
Rất nhiều người hâm mộ cuộc sống trung học của cô, cũng có một số người cảm thấy bức thư tình là cô viết để làm màu, thậm chí bắt đầu so sánh chữ viết tay của cô trong cuốn sách và hình ảnh.
Vưu Niệm không để mấy thứ ngôn luận nhỏ này ở trong lòng, chuyển qua đề tài khác.
Lúc Lục Thanh Trạch tiến vào, Vưu Niệm đang ngồi nghiêng ở mép giường, dựa vào gối đầu dựng thẳng, cẳng chân lắc lư trên không trung, đang xem điện thoại di động.
“Niệm Niệm.” Lục Thanh Trạch đứng trước mặt cô, mặt mày nặng nề.
“Hả?” Trên Weibo, đàn em Cố Hoài Lương đang tag cô, Vưu Niệm cũng không ngẩng đầu lên, “Anh ăn xong rồi hả?”
Lục Thanh Trạch đáp một tiếng, dừng vài giây mới mở miệng: “Vì sao em chưa từng nói qua chuyện năm đó đã gặp mẹ anh?”
Vưu Niệm đang lắc lư bắp chân chợt ngừng lại, ngón tay lướt điện thoại đơ cứng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, trong đôi mắt mở to có chút đo ự: “Anh, anh biết rồi sao?”
Lục Thanh Trạch đứng đối diện cô, nhíu mày, ánh mắt thâm tĩnh như nước nhìn cô chằm chằm: “Vì sao không nói cho anh biết?”
Điện thoại di động không ngừng truyền đến tin tức thông báo, có vẻ như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Vưu Niệm không có tâm tư xem, đặt điện thoại di động ở đầu giường, nhẹ giọng giải thích: “Việc làm sao em biết chuyện anh muốn ra nước ngoài nó không quan trọng, người đưa ra quyết định là em. Em cảm thấy không cần phải nói ra, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con của hai người…”
Trái tim Lục Thanh Trạch bỗng dưng co rút.
Anh không biết nên nói rằng cô ngốc nghếch hay trung thực nữa.
Lúc anh chất vấn cô, rõ ràng cô có thể đẩy hết tất cả lên người mẹ anh, dùng cái miệng khéo léo như lưỡi của cô để phủi sạch sẽ mọi chuyện. Dù sao bất luận cô có nói như thế nào, anh cũng sẽ tin tưởng.
Nhưng cô chẳng những không nói gì, mà còn đem nguyên nhân chia tay toàn bộ quy kết cho chính mình. Ngay cả lần này gặp lại mẹ anh, cô cũng không đề cập đến.
“Lúc đó em phát hiện ra bệnh chưa lâu, ở nhà cãi nhau với bố mẹ em, ra ngoài lại gặp mẹ anh. Mấy chuyện cùng lúc xảy ra, tức thì em không tiếp nhận được…” Vưu Niệm tự hồi tỉnh lại, “Con người em, thích hưởng thụ, chán ghét sự áp lực. Đó là do ý chí của bản thân em không đủ vững chắc. Anh đừng vì chuyện này mà trách mẹ anh…”
Cơ bắp toàn thân Lục Thanh Trạch đều căng thẳng, lục phủ ngũ tạng đang cuồn cuộn.
Không thể nói rõ là đau lòng cho cô ở tuổi 20 hay đau lòng vì tình cảm không được cô kiên trì.
Vưu Niệm xuống giường, đi đến bên cạnh Lục Thanh Trạch kéo tay anh.
“Anh đang tức giận à?”
Lục Thanh Trạch thở dài một hơi, thanh âm rất thấp: “Không có.”
Anh ta chỉ hơi buồn thôi.
“Niệm Niệm.” Giọng Lục Thanh Trạch rất thấp, “Có lẽ lúc đó nếu em nói với anh, sự tình sẽ không dẫn tới như này?”
Một giây sau, thân hình ấm áp của dán lên anh, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy anh.
“Thật sự xin lỗi.” Vưu Niệm vùi mình ở ngực anh, thấp giọng xin lỗi.
Với tính cách của cô, ý tưởng này là không thực tế.
Lúc đó cô đã cố chấp, chỉ muốn giải quyết vấn đề một cách đơn giản và thô bạo. Cô không biết ngoại trừ việc chia tay ra, còn có phương án nào có thể giúp Lục Thanh Trạch thuận lợi xuất ngoại.
Nhưng trong toàn bộ sự việc, Lục Thanh Trạch là người vô tội nhất.
Anh cái gì cũng không biết, lại bị chính cô nhẫn tâm bỏ lại.
Lục Thanh Trạch trầm mặc một lúc lâu, cúi người ôm lấy cô.
Cằm anh chống lên vai cô, anh nhắm mắt lại, giọng nói có chút thấp.
“Không sao.”
“Anh đã nói rồi, anh không cần em xin lỗi.”
Lực đạo của Lục Thanh Trạch lớn đến mức cơ hồ muốn đem người trong ngực khảm vào cơ thể của mình.
Xương cốt Vưu Niệm đều đau, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn.
Trong cái ôm chặt chẽ, cô nghe thấy giọng Lục Thanh Trạch khàn khàn trầm thấp.
“Đừng rời xa anh nữa là được rồi.”