“Giúp tao một lần, một lần này thôi, năn nỉ luôn.”
Cô gái chấp tay ngang đầu, thái độ thành khẩn làm rung chuyển mọi người xung quanh, đối với tôi nó quá nhàm chán.
“Về đi, tao với mày không liên quan, đừng dùng sợi dây nào để buộc tao lại nữa.”
Ngưỡng Mi mang gương mặt y hệt tôi, vóc dáng cả hai nếu không dùng thước đo có lẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù giống nhau nhưng bọn tôi hoàn toàn là hai người xa lạ, những thủ tục rườm rà đều làm qua hết rồi.
Tờ giấy trắng lất phất mấy chữ chứng minh bọn tôi không có quan hệ huyết thống.
Trường kiểm tra thẻ sinh viên gắt gao, nó lẻn vào đây bằng cách nào tôi chẳng buồn quan tâm.
Việc nó chặn trước đầu xe rồi này nỉ thế này làm tôi phát bực.
Cách lờ đi sớm đã bị phản tác dụng, nó vẫn cứ bám theo phía sau.
Chỉ thiếu chút nữa là leo lên phía sau xe tôi, muốn cùng nhau về nhà trọ.
Nếu như thế e là lớn chuyện, hai bên gia đình chưa phát hiện ra có một người giống với con giá họ.
Thông qua kính chiếu hậu tôi nhìn thấy nó đứng bất động, ánh mắt không cam tâm dõi theo.
Nó ở phía bắc đất nước, tôi ở phía nam.
Nếu không phải vì lần vô tình chạm mặt có lẽ chúng tôi sẽ không biết gì về nhau cho đến khi chết.
Nhà tôi sống bằng nghề chài lưới trên sông, cuộc sống gói gọn trên một mảnh đất rất nhỏ, bao bọc bởi con sông lớn.
Tôi lại đoạn tuyệt với mạng xã hội, gần như không dùng những ứng dụng nổi cồn như facebook hoặc tiktok.
Nếu còn giữ lại có lẽ là zalo, danh sách chỉ toàn là người nhà.
Tôi học xong cấp ba, được ba mẹ cho phép lên thành phố phát triển nhất đất nước để tiếp tục cấp bậc đại học.
Năm nhất đại học trôi qua rất bình lặng, bởi vì thời gian đang đó vướng vào dịch bệnh, chỉ cần lên trường một lần trong tuần.
Học kỳ hè năm nhất đại học, tại trung tâm huấn luận quân sự.
Buổi học cuối cùng, chiếc xe bốn bánh tiến vào phía cổng.
Mọi người ít nhiều tò mò nhìn theo, đoàn người bước xuống, phong cách ăn mặc cá tính, đôi mắt sắc lãnh khiến ai nấy cũng sợ hãi.
Tôi hờ hững, đối với người xa lạ vậy thì càng quan tâm đến kết quả thi của mình hơn.
Ăn trọn điểm khiến bản thân tràn ngập trong niềm hạnh phúc, vốn còn muốn khoe khoang với mọi người ở cùng phòng.
Đến khi buổi học kết thúc, tôi còn loay hoay dẫn xe của mình ra khỏi những chiếc xe khác.
Rất sợ làm ngã hoặc sướt chiếc xe bên cạnh, nhà tôi nghèo ít gây chuyện thì đỡ rước thêm phiền phức.
Một người tiến đến vỗ vai, gương mặt anh ấy có vẻ nghiêm túc nhưng lời nói ra rất dễ nghe.
“Sao lại bận đồng phục của trường người ta vậy?”
Câu hỏi này khiến tôi mờ mịt, trường người ta là thế nào? Đây rõ ràng là trường tôi đang theo học.
Tôi và anh có quen biết nhau sao? Đây mới chính là trọng điểm.
Như thường lệ, tôi nở nụ cười ngờ nghệch hay dùng để đánh lừa mọi người, đáp lời người kia.
“Anh nhận nhầm người rồi, tôi là học sinh của trường.”
Anh ấy có vẻ sốc nhiều lắm,