Ngưỡng Mi với gương mặt nhợt nhạt, nó mệt mỏi thở ra một hơi.
“Mày qua phòng Tử Ca đi, tao không thể từ chối sư phụ.”
“Tao sẽ về thành phố.”
Ngưỡng Mi đột nhiên kích động, nó nhìn tôi rồi truy hỏi.
“Mày đã đồng ý ở lại đây chơi mấy ngày rồi mà? Sao lại đổi ý nhanh như vậy?”
“Nghe nhầm rồi.”
Tôi chưa nói đồng ý bao giờ, nơi đây không tốt cho nó và cả tôi.
Bỏ Ngưỡng Mi lại phía sau lưng, tôi tìm đến An Tử.
Anh ấy ra mở cửa với chiếc khăn quấn ở thắt lưng, cơ bụng đều phơi bày.
Giọt nước xuôi theo tóc chảy xuống xương quai xanh, mặt tôi chắc sẽ đỏ.
Sao tôi lại nguyền rủa Ngưỡng Mi thế nào.
An Tử né sang một bên, cười nói.
“Em vào đi, sao lại chủ động đến tìm anh vậy? Có phải bão sắp kéo đến rồi không?”
Bọn họ nói nhiều thật.
“Đưa tôi về.”
Có phải tôi bất lịch sự lắm không? Nhờ vả người khác mà nói năng thô lỗ như vậy, chắc phải nói lại rồi.
Lời còn chưa bật ra khỏi miệng An Tử đã cướp lời nói trước.
“Nơi này đúng thật không thể ở lâu, ngủ một giấc sáng mai anh đưa em về.”
Anh ấy rót cho tôi ly nước, bản thân vẫn cứ như vậy đi đi lại lại trước mặt tôi.
“Anh có hơi buồn đó, khi về em chắc chắn sẽ không muốn gặp anh nữa.”
An Tử ngồi xuống bên cạnh, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ người anh ấy, làm tôi nhầm tưởng bản thân nằm ở nơi đồng cỏ lộng gió.
Trái tim trước nay luôn biết điều, sao nhảy loạn thế kia.
Tôi rất dễ thích một người, chỉ cần vài lời nói, cũng rất nhanh sẽ chán ghét người đó.
Tôi cố tìm ra một lỗi nhỏ để sớm làm cho bản thân buông bỏ.
Đối với An Tử thì chẳng cần soi mói như vậy, qua vài giờ nữa chúng tôi sẽ không còn can hệ gì với nhau.
Chỉ cần xa Ngưỡng Mi, An Tử theo đó mà tan biến.
“Từ đầu nên như thế.”
Xem kìa tôi tự cao tự đại quá đi, biết sao được trước nay vẫn vậy.
Anh ấy nên đi bên cạnh người đẹp, tốt tính, cứ xem đối phương đùa giỡn tôi liền có thể không vấn vương nữa.
Tối hôm đó tôi ngủ trên giường anh ấy ngủ dưới sàn.
Ngủ sớm nên thức sớm, lay người An Tử đột nhiên phát hiện ra chân mày anh ấy rất đậm, nó hoàn mỹ đến mức không gì có thể so sánh.
Góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, hàng mi anh ấy khẽ chuyển động, bản thân vội vội vàng vàng lui ra một khoảng, vậy mà ngắm người ta ngủ.
Điện thoại có tin nhắn đến, dù là một tin rác cũng phải được tôi xem qua.
Lần này lớn chuyện rồi, boss nhắn cho tôi ba tin, lão sẽ ca cẩm suốt mấy tiếng mất thôi.
Lay một cái xác chết chẳng có bội thu gì, tôi vòng qua anh ấy.
Nếu muốn ngủ thêm tốt nhất nên thành toàn cho đối phương, có lẽ tôi không quan trọng lắm.
Tôi nhấn gửi định vị rồi gọi cho boss.
“Đến đón tôi.”
“Người bố trí ở dưới nhà trọ sẵn rồi, mau ra.”
Tôi nghe thấy câu chửi thề của lão rồi, nó đinh tai thật.
“Khốn