“Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em.
Anh cũng không có việc gì làm.”
An Tử bắt đầu chú ý đến sắp tài liệu tôi đang cầm, là không muốn hỏi đến.
Tôi giữ thứ này có ích lợi gì chứ, dứt khoát đưa sang bên cạnh cũng là lúc chúng tôi nhìn thấy gương mặt không muốn nhìn nhất.
An Tử kéo tôi chạy như bay ra ngoài, phía sau là tiếng gọi đến tuyệt vọng của mấy chú cảnh sát.
“An Tử, cậu đi đâu vậy?”
“An Tử, người bên cạnh cậu, đứng lại đó, đuổi theo.”
“Mau đuổi theo.”
Tôi tự hỏi náo loạn ở căn cứ chưa đủ sao? Đến tận cục cảnh sát để gây rối.
Mụ phù thủy tính trước một bước, bà ta ngồi ngay ngắn ở trong đó chờ chúng tôi đến.
Gương mặt thú vị còn đắc ý hơn boss của tôi gấp trăm ngàn lần.
An Tử ngắt đuôi bọn người đuổi theo, chở tôi đến nhà anh ấy.
Điện thoại cũng tắt nguồn, làm đến bước này tôi có hơi lo.
“Anh không sợ sao?”
Đưa cho tôi lý nước anh ấy đáp.
“Anh thường xuyên đối mặt với cái chết nếu nói sợ, có lẽ sợ phải chia cắt với em.”
Ý tôi muốn hỏi anh ấy không sợ có người gọi đến, lỡ mất việc lớn hay sao? Tôi thừa biết công việc trước kia của đối phương là đi phá bom.
Tôi ngã ra phía sau dành ít phút ngẫm nghĩ, tiếng gõ như muốn dỡ cái cửa đi làm tôi và anh ấy phải cảnh giác vài phần.
Cảnh sát đã lần đến đây rồi sao?
An Tử mở cửa, tôi đương nhiên phải trốn rồi.
Chạy vào phòng ngủ của anh ấy thì ngốc quá, tôi ra ban công, tình hình không ổn thì leo sang nhà hàng xóm.
“Tôi biết Ngưỡng Mi đang ở chỗ cậu, kêu cô ấy ra đây.”
Tự hỏi mười mấy năm nay luôn an phận, khoảng thời gian gần đây như đạp trúng phải phân.
Hết người này đến người kia, mà cái vận này có lẽ Ngưỡng Mi ban phát.
Giọng nói vừa rồi là của Dục Phong, hắn đến tìm Ngưỡng Mi nhưng tôi không phải, không phải, không phải.
Rầm!
Tiếng đóng cửa cục súc như tiếng lòng của tôi.
Xem ra Dục Phong vẫn kiên trì gõ cửa, chẳng mấy chốc mà kinh động đến hàng xóm.
Tình hình cứ diễn ra như thế này, có lẽ cảnh sát buộc phải đến, ở cũng không được đi cũng không xong.
Hoàn cảnh ép tôi chọn phương án còn lại, trèo xuống từ tầng hai, chân chạm đất đã biến mất dạng.
Tôi mù đường, không sao, gọi xe là được.
Chiếc xe dừng trước con hẻm, ánh đèn đường thân thuộc, hôm nay nó ảm đạm quá.
Dáng người thẳng thớm đi đến đối diện, đúng là nó rồi.
“Mày sao vậy? Buồn bã như thế kia chắc chắn không phải thiếu tiền hay thất tình rồi.
Hai thứ này mày trước nay chưa có, vậy thì tại sao vậy?”
Chất giọng của Ngưỡng Mi vẫn có thể lạc quan, gương mặt trong rất thanh tỉnh, nụ cười còn treo ở trên môi.
Có phải tôi tự suy diễn hay không, hình như nó không làm sao cả.
“Mẹ mày tìm đến.”
Tôi vừa nói vừa mở cổng nhà, nó đi theo vào trong, đáp lời.
“Trước đây bà ta cũng đến tìm tao, mụ điên ấy mà.”
Nếu không phải một chuyến ra bắc tôi đã cho rằng người sau lưng hỗn hào, bất hiếu đến cỡ nào.
Tôi còn thừa nhận bà ta điên, những con người như vậy không đáng sợ, đáng sợ nhất bà ta chính là mẹ.
Tôi chặn nó trước cửa phòng tiếp tục nói.
“Dục Phong cũng tìm đến, đang ở chỗ An Tử.”
“Tử Ca sẽ xử