Tôi xin ít phút thể hiện trí nhớ của mình, chép gia phả nhà người ta đến thuộc nằm lòng.
Người con trai cả là Ngưỡng Anh Đạt, vợ là Túc Xuân có con đặt tên Ngưỡng Uyên và Ngưỡng Linh Vĩ.
Tiếp đến là Ngưỡng Minh Kỵ chưa có vợ.
Kế là Ngưỡng Hương Đào bà ta lấy Trấn Quy Kha có con là Trấn Yên Yên.
Người con út là ba của Ngưỡng Mi, Ngưỡng Khải và mẹ nó là Quế Khương.
Mỗi lần họp gia đình cũng đông vui, mà hơi gay go
Trấn Yên Yên kích động chỉ vào mặt tôi, bắt đầu gào thét.
“Rõ, rõ ràng là Ngưỡng Mi tham gia, gia vào vụ án, lại không hề tiết lộ cho chúng ta biết bất cứ điều gì.
Nó không xem con là người nhà, không xem bà nội ra gì.”
Biết đứng lại thế nào cũng sẽ có phân cảnh này.
Các người định dùng tiền che giấu tội phạm, nghĩ lại tôi cũng đang chạy trốn pháp luật đây.
Tôi đứng nghiêm túc nhìn lão phu nhân.
“Con hoàn toàn không biết, tập tài liệu được gửi đến là một người khác.”
Tôi nói một câu dài như vậy rồi các người cũng nên tin một chút đi.
Gương mặt hờ hững của mọi người cho tôi một đáp án, chẳng ai quan tâm đâu.
Chị ta đơn độc rồi.
Việc trả đũa này tôi chưa từng bàn qua với Ngưỡng Mi.
Chẳng muốn chủ trương hay tài lanh gì đâu, mấy lời Trấn Yên Yên nói đụng chạm đến tôi.
Người tốt giúp mình, ba tôi dạy phải ghi nhớ, tôi cũng giận dai lắm mặt dù là thế thân đi chăng nữa, tôi cũng có cảm xúc riêng.
Ghi thù từ khi nào nhỉ? À, chắc là từ khi đi đến viện trợ cho cái tỉnh cũ nát kia.
Lão phu nhân phất tay.
“Được rồi, Ngưỡng Mi đã nói không biết thì chính là không biết.
Ngược lại các ngươi biết Trấn Quy Kha bẩn thiểu còn bao che, tổn hại đến danh tiếng của Ngưỡng Gia.
Không lo cầu xin đường lui còn chỉ trích nó thì có ít gì.”
Bà ấy bao che dữ dằn quá họ nhất định sẽ làm loạn cho coi.
“Mẹ, người cũng thiên vị quá rồi.
Ngưỡng Mi vì làm rõ mọi chuyện mà không tiết đụng đến người trong nhà, ít nhất cũng phải tỏ chút hối lỗi.”
Người vừa lên tiếng là con trai cả Ngưỡng Anh Đạt, ông ta nói hùng hồn như vậy mà Ngưỡng Khải vị trưởng cục này im re.
Hay là tôi nắm bắt sai ở đâu rồi?
Ồ Ngưỡng Khải lên tiếng rồi.
“Còn không biết đến xin lỗi cô ba.”
Tôi con mẹ nó mới nhận lỗi, tục tĩu quá.
Ông ta hại tôi cả, bước chân tôi di chuyển đến gần bọn họ.
Ly trà nghi ngút khói tạt thẳng đến chỗ tôi, quá phụ như Ngưỡng Hương Đào cũng có năng lực, dính một ít vào người tôi rồi.
Bà ta gào vào mặt tôi.
“Mày sắp trèo lên đầu lão phu nhân rồi, hức hức.
Trả lại Trấn Quy Kha cho tao, tao biết là do mày sắp đặt tất cả.”
“Người đầu tiên là một tên nghiện cờ bạc, chết cũng đáng.
Cô ba nghĩ gì về một người con gái trạc tuổi Trấn Yên Yên bị bắt đến ngọn núi rồi bị người ta cưỡng hiếp, rạch bụng moi nội tạng.
Các người hiền từ nhận hậu, thấy bọn họ chết là đáng, vậy đối tượng tiếp theo là một đứa bé mới mười hai tuổi, là đáng chết?”
Bọn họ đều trầm mặc cả rồi, tôi ít khi nói nhiều như thế, một phần vì lười giải thích, phần lớn khi nói một câu dài dễ