Bọn họ đều không dám phản bác, tôi lại tiếp tục.
“Đã gả đi, quay lại chỉ với thân phận là khách.”
Tôi hít hơi sâu một hơi, nhìn đến chỗ quản gia dạn dĩ nói.
“Sắp xếp cho họ hai phòng, tiếp đãi khách quý cho cẩn thận.” Sau đó tiếp tục nói “Các người đã nói tôi áp đặt tội cho Trấn Quy Kha, vậy thì chờ xem tội mưu sát là áp đặt cho ai, kể cả cho đó là ai đi nữa cũng đừng hòng nhắc đến hai chữ người nhà.”
Khoảng thời gian trước tôi từng ở đây nhắc đạo đức với bọn họ, thì sao? Bọn người này mặt cứ trơ ra đó xem mạng người là cỏ rác, vậy thì hôm nay tôi lập lại những lời đó còn có ích lợi gì, trực tiếp hăm dọa cho rồi.
Nếu hung thủ không nằm trong số bọn họ thì mất mặt một chút, cũng là chuyện của một tuần sau, tốt nhất là để bản thân sảng khoái ở hiện tại.
Nói thế chứ đuổi bọn họ làm sao được, chỉ là oai một chút mà thôi.
Tôi còn chưa hả dạ khi mấy ngày đầu đến đây Trấn Yên Yên đã lên mặt thế nào.
Có Dục Phong ở đây nữa thì đủ bài rồi, trả lại cho bọn họ tất.
Mẹ con Ngưỡng Hương Đào quá im lặng chẳng vui chút nào, mà nghĩ cũng đúng thôi bọn họ hiện tại đâu còn tư cách.
Tôi nhìn đến chỗ Ngưỡng Khải nhếch mày, khóe miệng vừa hay kéo lên một chút.
“Người không có phận sự thì về đi, lo mà chăm lão phu nhân đừng đến đây muốn là chủ nhà nữa.”
Ngưỡng Minh Kỵ không có mặt, Ngưỡng Hương Đào chắc chắn đang làm việc cho Ngưỡng Anh Đạt về phần Ngưỡng Khải, ông ta còn đang suy ngẫm khi tôi chạm đến chỗ nhạy cảm.
Nhìn Ngưỡng Uyên cứ thấy có điều gì đó muốn nói, tôi không muốn dây dưa với Ngưỡng Anh Đạt, dứt khoát một chút quay mặt sang hướng khác.
Gia đình Ngưỡng Anh Đạt rời đi, Ngưỡng Hương Đào và Trấn Yên Yên cũng lên phòng dành cho khách.
Chỉ còn lại ba người trong đó có tôi, bởi vì còn có điều chưa nói rõ.
Cứ như thế mà bỏ đi chắc chắn tối nay Ngưỡng Khải sẽ mất ngủ, tôi nào có ác độc như vậy.
Bản thân mất ngủ khó chịu ra sao đều rõ, không muốn lôi kéo người khác vào chung tình cảnh.
Dù sao Ngưỡng Khải cũng đã có tuổi.
Tôi mở lời nói trước, dùng cách nói chuyện điềm tĩnh nhất đối với bọn họ, cái khí thế kia cũng dẹp vào một bên, bắt đầu từ Quế Khương.
“Bọn họ chịu thiệt ở lại là vì muốn tìm con dấu của công ty, mẹ để mắt một chút.
Đừng có suy nghĩ chiếm lấy, tôi sẽ không vui đâu.”
Bà ấy ngạc nhiên nhìn tôi, như thể muốn nói trước nay mày không tranh giành tài sản là giả sao? Tôi đọc được từ đôi mắt kinh ngạc kia, bà ta sai rồi ngay cả tôi và Ngưỡng Mi đều không có năng lực ngồi vào cái ghế