Máu trên tay của boss bẩn quá đi, trước khi mặc lại áo tôi phải theo lão vào nhà vệ sinh nam.
Mấy tên trong này không có phân biệt nam nữ, chẳng lấy làm lạ.
Thấy tôi và boss mấy tên kia lập tức đi ra, chắc là sợ rồi.
Boss rửa sạch vết máu, tôi đứng phía sau nhàm chán cực kỳ.
Trước khi vào phòng vệ sinh trợ lý của lão đã đến đem khẩu súng về nhà trọ tôi trước rồi.
Lão mặc áo vào nên tôi quay sang hướng khác tránh phải ngại ngùng khó nói, lão già đó đẹp trai như hồ ly vậy.
Tôi chú ý một chút không thì bị mê hoặc thì khổ, với cả có lỗi với An Tử.
“Cài lại giúp tao.”
Muốn hỏi tay lão bị què chắc, nhìn đến chỗ tay tôi cũng hiểu sơ sơ rồi.
Tay trái đánh số 9 đến gãy xương, quan trọng là lão đánh đến gãy xương mớ thịt trên người số 9 trở nên hỗn độn.
Ra tay cũng thật tàn nhẫn, giống như cái cách lão dạy tôi vậy đó.
Không cần mạnh tay như vậy số 9 cũng chết dưới tay của lão mà thôi, chẳng hiểu nỗi.
Tôi tiến đến cài lại cúc áo cho boss, chả gần đến nổi cảm nhận được hơi thở của nhau.
Chỉ khi lão dùng cái tay không bị thương choàng qua eo kéo tôi dính chặt lấy lão.
Đập vào mắt là cơ ngực rắn chắc và cái mùi gây vấn vương khi xưa.
Hành động này vài năm trước chắc là tôi đã chịu làm con chó vẫy đuôi cho lão rồi, đáng tiếc quá nhiều chuyện khiến tôi tỉnh táo lại.
Tôi biết rõ lão không hi vọng tôi sẽ đẩy lão ra, tôi cũng không đẩy ra đâu.
Boss cho một cú đấm cỡ như đấm số 9 thì cái đầu nhỏ như quả nho của tôi nát bét.
Biết rõ lão không làm ra chuyện quá phận, chỉ là thấy lão dạo gần đây rất khác lạ.
Boss cúi đầu gục trên vai của tôi, giống như tôi là chỗ dựa cuối cùng của lão vậy, gánh nặng còn mỗi vai nữa.
“Làm một phép thử có được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng bên tai tôi như có mị lực, khi lão không gắt gỏng hay quát lớn chất giọng nghe rất hay.
“Tùy.”
Thật là hối hận mà, lão làm hai cái cúc áo tôi văng xuống sàn còn cắn mạnh vào vai tôi, mùi của sắt rỉ hòa vào không khí.
Tôi nhìn thấy biểu cảm của mình trong gương, kiềm chế tiếng kêu đau đến nhợt nhạt.
Vết cắn sâu thật đấy, phép thử của lão là xem tôi có chết hay không? Chơi giống chó thật đấy, làm tôi có suy nghĩ có nên đến bệnh viện hay không đây.
Lỡ như mắc bệnh dại thì tính làm sao.
Nụ hôn thật nhẹ nhàng đặt lên vết thương mới, chẳng có đỏ mặt hay nôn nao gì cả, tôi đối với boss là gì bản thân rất rõ.
Tôi nặng nề hỏi.
“Đi được rồi chứ?”
“Được rồi, chúc mày may mắn.”
Nghe cứ rợn người kiểu gì, boss chưa từng nói lời này trước đây.
Làm tôi nghĩ nhiệm vụ lần này là lão giăng ra cái bẫy chỉ chờ tôi bước vào là hoàn thành kế hoạch.
Vết cắn cứ đau âm ỉ, biết nó sâu đến độ nào rồi.
Máu chảy ra ướt hết cả cái áo sơ mi