Tôi nhìn thấy gương mặt khó hiểu của nó, một lát sau nó cũng bảo quản gia mời hai mẹ con kia rời đi.
Ở Ngưỡng Gia một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tìm được thứ mình cần, bọn họ chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi.
Tôi đoán bọn họ sẽ phản bác lại ngay mà thôi, đến lúc đó xem Ngưỡng Mi trị bọn họ thế nào.
Ngưỡng Anh Đạt đập bàn quát lớn.
“Ngưỡng Gia từ khi nào cho một người ngoài đứng chỉ tay năm ngón?”
Tức quá, ước gì tôi có thể thông qua cái điện thoại mà đến trước mặt Ngưỡng Anh Đạt.
Cho ông ấy thấy, tôi là một người không chảy cùng dòng máu với bọn họ, rất lâu trước đây đã dùng mười ngón tay để chỉ đạo.
“Ông cũng chẳng có cái quyền gì ở đây.”
Ngưỡng Mi nhìn thẳng đến chỗ ông ta mà nói.
Câu này sai rồi, Ngưỡng Khải vì sĩ diện mà đánh nó cho coi.
Tôi đoán có sai đâu, An Tử không chụp kịp cái tay kia thì ăn tát rồi.
Màn hình bị lộn xộn nhìn chẳng rõ thứ gì cả.
Ngay trong lúc tình thế căng thẳng cảnh sát ập vào bắt Ngưỡng Khải trước sự ngỡ ngàng của mọi người ngoại trừ tôi và An Tử.
Đến khi mọi người tản đi, An Tử đã đưa điện thoại cho Ngưỡng Mi, chúng tôi mặt đối mặt mà trò chuyện với nhau.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Ngưỡng Mi, tôi có chút không vui, đành mở miệng hỏi.
“Hối hận rồi sao? Muốn Ngưỡng Khải thoát tội.”
Ngưỡng Mi lắc đầu trông vô cùng mệt mỏi, đáp lại tôi.
“Ông ta làm ra chuyện xấu, có liên quan gì đến tao.”
“Vậy thì cái biểu cảm đó là sao?”
Ngưỡng Mi ngẫm nghĩ rất lâu, dường như đang lựa chọn từ ngữ phù hợp để trò chuyện cùng tôi.
“Chỉ là sống với bọn người vô nhân tính ngần ấy năm có chút cảm khái.”
“Đừng để ý, theo Ngưỡng Minh Kỵ là được rồi.”
Tôi lại phát hiện năm đó tại sao Ngưỡng Minh Kỵ lại không đứng ra nói vài câu giúp Dục Phong và Ngưỡng Mi, cuối cùng chỉ tội hai chữ niềm tin.
Ngưỡng Mi cố gắng treo nụ cười méo mó, nói với tôi.
“Đợi đến khi bà tỉnh dậy, tao bí mật theo bác hai, mày đến đây bảo vệ bà ấy.
Một khoảng thời gian ngắn thôi.”
Vậy làm sao mà giải thích với người nhà của tôi, việc học vẫn còn dang dở, nó tiếp tục nói cứ như sợ tôi sẽ từ chối.
“Tao vừa gỡ bom vừa học giúp mày, tao sẽ cố giải thích với mọi người.
Cầu xin mày, học kỳ này tao sẽ cố gắng ghi chép đầy đủ, lấy điểm cao giúp mày qua môn, hết học kỳ này thôi.”
Tôi lêu lỏng bấy lâu, sau này đi xin việc làm ai mà nhận.
Bỏ qua chuyện đó, Ngưỡng Mi nói câu này vừa hay lại đúng ý tôi.
“Đồng ý.”
“Tốt quá rồi.”
Giọng của An Tử lọt vào máy khiến tôi suýt thì nở nụ cười, cười trên cái hoàn cảnh bi thương của Ngưỡng Mi.
Chúng tôi chọn một ngày thích hợp, Ngưỡng Mi vào nam trước để đảm bảo mọi người không phát hiện, từ khi tôi đồng ý nó đã lạc quan vui vẻ nói nhiều lên một chút, vẫn là không bằng trước đây.
Tôi quay lại lão phu nhân cũng vừa vặn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, bà ấy tỉnh dậy đã yêu cầu gặp mặt riêng.
Chuẩn bị tâm lý về chuyện Ngưỡng Mi không phải là cháu của bà ấy, chuẩn bị sắp xếp tất cả từ ngữ để đối phó.
Nào ngờ, hai chữ nào chữ khiến thế giới của tôi sụp đổ không chút nương tay.
“Giấy xét nghiệm đã có rồi, con tự mình xem đi.”
Tờ giấy kia đã