Lão già kia chân tay cứng cáp, bẻ cổ tôi như điều vặt vãnh vậy mà làm rơi ly nước.
Tiếng vỡ lọt vào điện thoại rồi.
“Em đừng động, anh đến giúp.”
“Anh xem tôi là bình sứ sao? Ngủ một chút đi, Tử Ca.”
Tôi nói rồi vội vàng tắt máy, sợ đối phương hỏi nhiều một chút rồi lại sinh nghi.
Bản thân ngồi trên giường xem boss nhặt từng mảnh vỡ, tôi lại không biết người đàn ông này cố ý hay thật lòng gây ra tiếng động.
Đối phương nói phi vụ cuối cùng, có vẻ hơi lâu.
Tôi chẳng biết là lão kéo dài thời gian hay thời cơ chưa đến.
Tôi lên tiếng châm chọc.
“Boss sợ ai mà run tay thế kia.”
Gương mặt hoàn mỹ không lấy một cọng râu, gọn gàng đến từng cọng tóc lại vương một nỗi buồn, tiếc nuối như một hiện tượng lạ hiếm khi xuất hiện.
Người đối diện chưa bao giờ để lộ cảm xúc, vì sao đến nay lại?
Nếu thẳng thắn mà hỏi sợ là không thể nhận được đáp án, càng sợ hơn nó liên quan đến tôi.
Đã không vì cái gì, thì người khác cũng đừng vì tôi.
Vướng mắc, nợ nần tôi đều rất sợ những thứ đó.
Lão âm trầm hơn mọi khi, dọn dẹp thứ kia, cái thứ sắc bén đối với hầu hết tất cả mọi người nhưng đối với lão chẳng là cái gì, vậy mà con người đó lại để bản thân bị thương.
“Có lẽ là sợ mày...”
Câu trả lời thiếu đòn kia, bản thân chỉ có thể nhận định là một lời nói đùa.
“Trước 383 vẫn còn hàng tá người, sợ tôi làm gì?”
Đó là chuyện khi tôi còn trên bảng xếp hạng.
Tôi chống cằm nhìn lão tự xử lý vết thương, đều đó rất công bằng.
Trước nay tôi bị thương lão cũng chỉ liếc mắt một cái, nào có quan tâm.
Hơn hết, nó công bằng cho An Tử khi tôi không chạm vào lão.
Còn về việc chúng tôi đang ở cùng phòng là do...!Nếu nói tiếp thì tôi phải bịa một lý do hoàn hảo rồi, hiện tại chưa nghĩ ra nhưng sẽ thành thật với An Tử.
Tôi thong dong chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ ngắn hạn ba ngày, nếu trước đây sẽ cắm rễ ở phòng.
Thức ăn đều được anh chị họ chăm đến tận răng, họ sợ tôi sẽ chết vì đói.
Tôi đương nhiên sẽ ở trong khách sạn không rời nửa bước nếu hai người vệ sĩ không đến tìm, cứ ngỡ bản thân quên mất sự tồn tại này rồi.
“Lão phu nhân đang ở sân bay, cô chủ…”
Tôi gật gật đầu, quay vào trong lấy cái điện thoại rồi đi luôn.
Trước đây họ không muốn làm khó tôi, tôi đương nhiên sẽ không làm khó hai người họ.
Còn đang đợi lão phu nhân, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của người chị họ Lục Hy Hy, lâu rồi mới nghe giọng, thế mà lại quát tôi.
“Mày đi về quê đến chỗ cũng không biết nhắn tin báo bình an hả?”
Chắc là Ngưỡng Mi bịa lý do, anh chị họ vẫn chưa biết chuyện sao? Tin tức rầm rộ về Ngưỡng Mi thế mà? Đừng nói là toàn bộ clip có mặt Ngưỡng Mi họ che mặt?
“Về mệt quá nên em quên.”
“Sau này còn vậy nữa tao đánh cho thành cái đầu heo luôn.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Nếu đó là tôi, chuyện này xảy ra là chuyện thường tình.
Ngưỡng Mi thì tôi không chắc, nó đã tìm một lý do để đi thì hoàn hảo như cái cách nó đối với tôi.
Bắt đầu lo lắng rồi, tôi nhìn theo chiếc máy bay của lão phu nhân hạ cách, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Bằng cách này để di dời sự bất an trong tôi, Ngưỡng Mi bận việc chí ít sẽ không sao.
Lão phu nhân nhìn