Ánh đèn dần hiện ra, lộng lẫy trang nghiêm, khuôn viên to như căn biệt thự ở phía bắc.
Chiếc xe dần tiến vào, nơi này ít người làm hơn, bình thường chắc chỉ cho người trông coi.
Lão phu nhân đã ngủ trước rồi, tôi từ khi về thì trốn ở một phòng nào đó chỉ biết là nó rất to.
Cảm giác trống trãi vì không có bao nhiêu đồ, đến tờ mờ sáng tôi mới chuẩn bị vào giấc ngủ.
Ngủ một tiếng đã có người gọi dậy dùng bữa sáng, tôi khó khăn thốt ra mấy chữ.
“Tôi ăn sẽ sau.”
“Cô chủ, lão phu nhân đang đợi.”
“Nói với bà ấy, đừng ép tôi.
Tôi được ba mẹ nuông chiều sinh hư, không phải Ngưỡng Mi sống trong khuôn phép.”
Người kia cẩn thận đóng cửa phòng, gì cũng được đừng quấy phá giấc ngủ của tôi.
Bản thân ngủ không đủ giấc sẽ cáu kỉnh, mọi người rõ như lòng bàn tay nên ít khi đá động đến tôi.
Đến chiều tà, tôi biết lão phu nhân nhường một bước rồi.
Trước tiên gặp lão phu nhân nói vài ba câu để bà ấy không bị chọc tức chết.
Bà ấy hình như ăn xong bữa chiều rồi, nhìn vào mấy người tuân thủ giờ giấc tôi cũng ngưỡng mộ, hiện tại chưa thể sửa nên cứ buông thả.
“Người định ở đây đến khi nào?”
Lão phu nhân quét mắt nhìn tôi sau đó mệt mỏi đáp.
“Dù sao ta cũng là bà nội của con, có thể cho ta một chút nghĩa vụ làm bà không?”
Tôi gật gật đầu, tự rót cho mình một ly trà.
“Con lấy bằng cử nhân xong sẽ trở về, người nói như vậy có được không?”
“Được, ta dọn vào nam để bồi dưỡng tình cảm.”
Bồi dưỡng tình cảm hay quản thúc tôi? Tôi biết bà ấy lo lắng nhưng bản thân chưa quen sợ sẽ làm người này tức giận rồi hại đến sức khỏe.
“Tùy người, con đi đến khách sạn đây.”
Lão phu nhân mỉm cười, vừa nãy còn không nhìn mặt sao lại cười rồi? Người già ai cũng vậy sao?
“Con không ăn sao?”
“Trên đường đi con sẽ ăn, sau khi ngủ dậy không có sức, bụng cũng không đói.”
Hết ly trà tôi cũng rời đi, tránh để lão phu nhân gọi người ép tôi vào bàn ăn.
Sau khi ngủ một giấc cơn choáng đã không là gì đối với tôi, được Thụy Bằng và Chung Điển dẫn ra khỏi núi.
Ra ngoài liền hít được không ít khói bụi, đoạn đường này buổi sáng nhìn thuận mắt hơn rồi.
Tôi đến khách sạn đi gần đến phòng thì nhận được cuộc gọi của Ngưỡng Mi, trái tim lại treo lơ lửng.
Giai đoạn này rất nhạy cảm, đối phương chủ động liên lạc bản thân lo lắng là chuyện đương nhiên.
Giọng nói gấp gáp khiến tôi càng nôn nóng.
“Có người báo vị trí của quả bom ở khách sạn mày đang ở.
Mau chóng rời khỏi đó!”
“Đi liền đây.”
Tôi ngắt máy mở cửa phòng, đảo mắt tìm kiếm bóng hình boss.
Chung Điển và Thụy Bằng ở phía sau luân phiên thúc dục tôi.
“Cô chủ mau rời khỏi đây, bên ngoài đã phát cảnh báo.”
“Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.”
Sau đó tôi đã nghe thấy tiếng gọi cực kỳ điếc tai.
“Mẫn!”
Nghe liền biết chủ nhân là ai rồi, boss hớt hải tiến đến gần.
Tôi nhíu mày căn dặn Thụy Bằng và Chung Điển.
“Hai anh rời khỏi đây trước, cẩn thận.”
Nói rồi tôi chạy về phía boss, hình như thời cơ đến rồi.
Lão dẫn đường cho tôi, bản thân mặc dù không hiểu kế hoạch, chỉ trách lúc rảnh rỗi cả hai chỉ biết tận hưởng chưa từng bàn qua lấy một lần.
Ngoảnh đầu vẫn thấy hai tên kia đuổi theo