Nụ cười duyên dáng nở trên môi của tôi, bản thân nói.
“Vậy thì nhấn đi, tôi không thể giết con bà nhưng không đảm bảo đứa cháu đích tôn này có lành lặn hay không.”
Tiếng thủy tinh vỡ, dòng máu trên tay Xuân Túc xuôi theo cánh tay chảy thành dòng.
Dục Phong từ lâu đã tiếp cận bà ta, nhanh như chớp đoạt lấy kích nổ.
“A… Đau!”
Nhìn bà ta kêu gào trong vũng máu, có là gì so với tôi lúc tối hôm qua đâu, hiện tại là buổi tối bọn họ sáng mắt thật.
Cánh tay của Xuân Túc tận hai viên đạn, một viên của bên phía quân đội, một của người được thuê.
Vụ này tôi chỉ cần đứng nói mà cũng được chia một nửa, hời thật sự mà.
Hời con mẹ tôi chứ hời!
Cái tiếng tít tít nãy giờ tôi nghe thấy sao mà giống với lúc sáng thế? Đừng nói còn có quả bom bên trong?
“Ngưỡng Mi, tao cảm thấy không ổn.”
Người mà Ngưỡng Minh Kỵ đưa tới lập tức khống chế Xuân Túc, chuẩn bị áp giải bà ta ra khỏi căn nhà này, hai viên đạn ghim vào vào tay dù ghét nhưng tôi biết bà ta cần cầm máu.
Nếu chết thì tôi vui quá rồi, chuyện tốt đẹp đó sau có thể.
Ngưỡng Mi ngơ ngác chạy đến chỗ tôi.
“Sao vậy?”
Tôi chỉ tay vào quả bom rồi nói.
“Vẫn phát ra tiếng gì ấy.”
Ngưỡng Mi đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi kéo lui ra một khoảng, nghiêm trọng mở lời.
“Theo Thượng Tướng xuống dưới núi.”
Tôi hít một hơi khí lạnh, cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, có lẽ do hoàn cảnh nên Ngưỡng Mi không biết gì, hoặc có thể nó bản thân tôi nhịn đau giỏi diễn khá đạt.
Chú con nhà bọn họ có một màu thế này thôi sau, lúc sáng câu nói này không sai lệch là bao.
Ngưỡng Mi thận trọng xem xét quả bom, một người quân nhân tiếng đến đưa cái gì đó cho nó, giống với thứ mà An Tử dùng để mở quả bom.
Vỏ ngoài của quả bom được tháo ra rất nhanh chóng, để lại phần dây điện rối tung rối mù, nhìn một lát cũng thấy nó có trật tự.
Ngưỡng Minh Kỵ đanh giọng, lý lẽ hùng hồn.
“Hộ tống mọi người xuống núi, đặc biệt là người phụ nữ kia.”
Chẳng mấy khi được đứng xem trực tiếp, lúc sáng tôi nào có tâm trạng để quan sát kỹ lưỡng, toàn nghĩ những thứ linh tinh.
Xuân Túc kêu gào, khóc lóc.
“Con nhất định không sao đâu, là bọn họ đang dọa chúng ta.”
"Người đừng bỏ con, đừng bỏ con...!Con sợ lắm..."
Ngưỡng Linh Vĩ hiện tại mới biết sợ, người anh họ này khóc đến khó coi.
Hai mẹ con này kẻ tung người hứng, nghe mệt hết cả người.
Nói đúng phải là mẹ con bà ta mới dọa chúng tôi một phen, sau lật mặt nhanh vậy? Hay để hai người bọn họ chôn cùng với căn nhà này luôn cho rồi.
“Mẫn.”
Lão phu nhân và Ngưỡng Minh Kỵ đồng loạt gọi khiến tôi giật thót, suýt thì quên con gà rừng mang một thân bệnh tật như tôi ở lại giúp được gì đâu chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ngưỡng Mi rồi truyền đạt.
“Năm phút cuối mà không ổn thì phải chạy đi đấy, chuyện quá khứ làm mày với Dục Phong xa cách bao năm, mặc kệ họ nhé!”
Kéo gần thêm một chút, tôi thì thầm vào tai nó.
“Mày nói, chúng ta chỉ là con nuôi mà Quế Khương nhận mà.”
Nhìn phản ứng của Ngưỡng Mi làm tôi buồn cười, trên mặt hết xanh rồi tím bị lời nói của tôi dọa đến hồn bay phách lạc.
Tôi lê lết cái thân tàn đến chỗ lão phu nhân, bà ấy vậy mà phải dìu ngược lại tôi.
Đành chịu vậy, toàn thân có chỗ nào là lành lặn đâu.
Lão phu nhân lo lắng hỏi tôi.
“Con đã nói gì với Ngưỡng Mi?”
“Thực hiện lời hứa mà thôi, lão phu