Anh ấy mới vào nam tối ngày hôm qua, cùng tôi ngủ cả buổi sáng.
Một người vì thức cả đêm nên mới ngủ, một người vì thói quen khó sửa.
Anh chị họ tôi đều ngớ cả người, lúc nãy tôi mới nói bản thân là kẻ thứ ba, An Tử lại nói bao nuôi tôi, oan nghiệt mà.
“Chắc đi nhầm phòng rồi.”
Lục Diệu gấp gáp cầm cái áo chuẩn bị kéo Tịnh Lâm đi, nhìn dáng vẻ khó tin của bọn họ thật sự bị dọa rồi.
Tôi buông cái đùi gà xuống, tối hôm qua không ăn nên hơi đói rồi.
Một bữa ăn thôi sao mà lằng nhằng dữ vậy, tôi lắc đầu nói.
“Tìm được người mới nên em mới không làm người thứ ba nữa.”
“Khoan đã, mày mới ngủ dậy?”
Lục Hy Hy đột nhiên tỏ ra nghiêm trọng, mọi người cũng nghiêm trọng theo, tôi co vai rụt người nhẹ nhàng gật đầu.
Chị họ nhanh như chớp mà chộp lấy cái vành tai, tôi biết sai ở chỗ nào rồi.
Ngủ dậy tôi ít khi ăn liền, nếu mà lao ngay vào ăn bọn họ biết ngay sáng tối hôm qua tôi không ăn cái gì mà đi ngủ.
“Chị đừng đánh vợ em.”
An Tử đem cái đầu cún tôi ra khỏi tay Lục Hy Hy, trong quá trình cũng vô cùng cẩn thận không đụng tay chị họ cũng không làm tôi đau.
Tôi ngay ngắn quỳ lên sofa, nghiêm chỉnh nói.
“Em sai vì đã nhịn đói, nhưng lỗi tại An Tử.”
Trong quá khứ anh ấy từng nói cái gì ấy tôi vẫn còn nhớ, lần này mượn tạm cái tấm bia này chắn thôi.
An Tử cũng nghiêm tức mở miệng.
“Em xin lỗi.”
Lục Hy Hy choáng váng hết cả đầu, chẳng biết chị họ nghĩ cái gì trong đầu nhưng nhìn vẻ mặt bất lực kia thì hình như hiểu nhầm cái gì đó rồi.
Lục Diệu và Tịnh Lâm ngồi ở một bên chỉ biết câm nín.
Tôi ngồi một bên ăn bọn họ kéo An Tử qua một bên hỏi chuyện, khi tôi ăn xong thì tiễn bọn họ về.
“Mọi người nói gì với anh vậy?”
“Anh chị dặn dò chăm sóc em cho tốt, bọn họ quản em không nổi.”
Cảm thấy bản thân ngoan thế mà, chẳng qua giờ giấc sinh hoạt hơi khó nói nhưng sức khỏe vẫn đảm bảo.
An Tử phấn khởi đi sắp xếp hành lý cho tôi, mấy chuyện này cũng để người khác làm thay thì thật xấu hổ nhưng nhìn cách anh ấy sắp xếp quần áo đem theo từng vật dụng cần thiết thì tôi suy nghĩ lại rồi.
Anh ấy đột nhiên hỏi.
“Tại sao tên Dục Phong kia cũng đi cùng chúng ta?”
“Muốn tìm hiểu Ngưỡng Mi thì chỗ Dục Phong là tốt nhất rồi.”
Hai tháng này mọi người ít nhiều cũng nghĩ Ngưỡng Mi chết rồi, dư luận trên mạng không còn nhắc đến cái tên này nữa một số ít thì tỏ ra thương xót, tôi cách ly với mạng xã hội triệt để rồi.
Nếu lỡ như nhìn thấy cái tên đó trên tiêu đề chắc tôi sẽ khóc mất.
Đối phương biết tôi còn giữ hy vọng với Ngưỡng Mi nên không muốn hỏi sâu, với cả chuyến đi này cũng là do Dục Phong đề nghị mà.
Bảy giờ chúng tôi ra sân bay, bọn họ thế mà dùng chuyên cơ để di chuyển, tự hỏi có phô trương quá hay không.
Còn phải lên một con tàu, di chuyển mất một khoảng thời gian rất lâu, hiện tại trời sắp sáng luôn rồi.
Ba người cùng đứng trên khoang thuyền đón bình minh, phải nói là rất lâu rồi tôi mới đón thứ ánh sáng đặc biệt này.
Đối với tôi nhìn thấy hoàng hôn đơn giản hơn so với bình minh, gió biển được chiếc áo của An Tử chặn lại một nửa.
“Anh yêu em.”
An Tử nói vừa đủ