Cuộc gọi đến của Thụy Điển làm tôi bất ngờ không ít, đối phương thận trọng hỏi tôi.
“Cô chủ dạo này sống ổn chứ? Lão phu nhân rất muốn gặp nhưng bà ấy không dám xuất hiện trước mặt cô chủ, gần đây đã ngã bệnh rồi.”
“Tôi trả tiền cho anh chứng tỏ là sống rất tốt.”
“Lão phu nhân đã làm theo lời cô chủ nói cho gia đình của Ngưỡng Anh Đạt ra nước ngoài định cư,, từ mặt rồi không cho quay về nữa.”
Đúng ý tôi thế!
Mấy chuyện như này phải tốt hơn không, tôi phì cười rồi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi.
“Không có chuyện gì nữa thì ngắt máy đây!”
Nợ đã trả hết rồi, cuộc sống này đúng là nhẹ nhõm mà.
Tiền học phí thì cứ nhàn nhãn không gấp, cùng một lúc làm hai ba công việc làm thêm thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay thôi.
Tôi đang tập làm quen với giờ giấc, ngủ trước mười hai giờ thức lúc năm giờ.
Lọ thuốc ngủ một vài ngày thì phát huy công dụng, tôi chỉ tìm đến nó khi trong đầu có quá nhiều suy nghĩ tiêu cực, chưa một lần có ý nghĩ lạm dụng nó.
Đêm nay đành nhờ vào lọ thuốc ngủ rồi, tôi định lấy hai viên nào ngờ gió thổi làm tấm rèm chuyển động, ở một mình nên rất chú ý xung quanh, thật ra tôi đã lấy hết can đảm để chọn một mình một phòng.
Vì sợ mấy thứ linh tinh mà run tay làm đổ hết lọ thuốc ngủ vương vãi ra sàn, nhìn cái cảnh này tôi uống liền hai viên còn giữ lại được.
Ngủ trước tính sau.
Không biết thế nào nhưng mở mắt bản thân đã ở trong bệnh viện, Ngưỡng Mi vùi đầu ngủ ở bên cạnh được chiếc áo của Dục Phong khoác hờ.
An Tử vắt chân ở sofa cũng ngủ mê man bởi vì anh ấy di chuyển cả một đêm, Dục Phong bị hai cái con người này chiếm hết chỗ nên vừa khoanh tay vừa dựa vào tường nhắm hờ mắt.
Tôi sỡ dỉ biết hắn chưa ngủ sâu bởi vì khi tôi tỉnh dậy hắn là người phát hiện đầu tiên.
Tôi lập tức đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, cứ để bọn họ ngủ thì hơn.
Mấy con người này không biết nhạy cảm chuyện gì nữa, nghĩ tôi vì mấy cái chuyện không đâu mà tự tử chắc? Giai đoạn này hơi khó khăn mà thôi không đến nổi kết thúc mạng sống của mình.
Nếu có ý nghĩ này tôi đã tự tử khi biết bản thân dính vào cái hợp đồng kia rồi.
Đối với những ám ảnh trong quá khứ của tôi thì cái này có là gì đâu chứ?
Còn có dáng vẻ tự trách của tôi khi không cứu được đứa bé khi xưa trong cuộc hỗn loạn, nếu như nghĩ không thông đã đi đền mạng luôn rồi.
Tôi và Dục Phong ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành, thật ra bản thân có vài chuyện tò mò.
Ánh mắt tôi tràn ngập những thứ sáng lạn, nhìn kiểu nào cũng không giống với dáng vẻ của đứa chán sống.
Trước khi boss rời đi đã dự đoán được chuyện này nên đã căn dặn tôi rất kỹ, sao nỡ phụ lòng lão già đó.
“Anh và Ngưỡng Mi sao rồi.”
“Chẳng đến đâu, vì chuyện của cô mà cô ấy không đếm xỉa gì đến tôi.”
Trong đầu có vô vàng ý nghĩ xấu xa nảy lên, tôi đảo mắt vài vòng đang chọn lựa xem cái nào thú vị nhất.
Chưa kịp mở miệng nói gì hắn đã giành nói trước, mấy lời xấu xa phải nuốt ngược vào trong.
“Thật ra Ngưỡng Mi chọn cách cho mọi người biết bản thân đã chết là muốn một mình cô hưởng đống tài sản đồ sộ của Ngưỡng Gia.
Cô ấy chọn cách cứng rắn để đuổi cô về nhưng phát hiện cô đã tổn thương rồi, chuyện canh cánh ở trong lòng còn sót lại là vì sao ngày hôm đó cô lại mặc áo của bệnh nhân, dáng vẻ như sắp chết thế kia.
Ngưỡng Mi quyết định trở về làm rõ rồi được bác sĩ Thạch nhận định ‘Đứng được đã là kỳ tích’, còn được biết trước khi rời đi cô còn bị trúng đạn, có biết điều đó có nghĩa là gì không?”
Thời gian này ngủ ít nên thông minh hơn rồi, Ngưỡng Mi còn đang tự tránh mình.
Nếu quả bom phát nổ mà tôi vẫn còn ở trên núi thì sao?
Thì qua bốn chín ngày rồi chứ sao nữa.
“Vậy nên, đừng giận Ngưỡng Mi nữa.”
“Anh có yêu Ngưỡng Mi không?”
Dục Phong lại im lặng không nói gì, ghét cái cảm giác không xác định này quá đi.
Chụt!
Không cảnh giác liền bị An Tử từ phía sau chồm người đến hôm lên cổ, tôi đỏ mặt chỉ biết nhìn sang hướng khác, anh ấy đứng áp sát phía sau còn để hai tay lên thanh chắn.
Bị khóa như vậy chẳng thể chạy, mà điều quan trọng là cái thứ kia đã chạm vào tôi rồi.
“Người ta không phân biệt được đâu là Ngưỡng Mi đâu là vợ anh nên sợ nói ra lời tỏ tình