Đem mưa đen tối,
Cuồng phong gào thét.
Một chiếc xe chạy nhanh tựa hồ muốn cùng gió dữ mưa vô tình dùng tốc độ liều mạng.
"Vưu Nhiên, Vưu Nhiên......"
Đôi tay Đào Mỗ run rẩy, không dám đụng vào thân thể lá mỏng đã lộ ra huyết nhục.
Nàng căn bản không biết đôi tay mình lây dính là máu hay là nước mắt.
Trận lửa quyết định mạng sống nàng, bởi vì Vưu Nhiên xuất hiện, bởi vì Vưu Nhiên xuất hiện......
Vưu Nhiên thay nàng chặn ngọn lửa có phần tử bạc này.
Huyết tộc sẽ bị đốt thành tro không dư thừa, nàng thậm chí đều làm tốt chuẩn bị tuyệt vọng, chính là Vưu Nhiên lại vọt vào biển lửa, cứng rắn nàng chặn lại hình phạt tàn khốc này.
Nửa người nàng ấy bị lửa mãnh liệt cháy bỏng thành huyết nhục mơ hồ, nhưng nàng ấy vẫn ôm chặt lấy nàng, thoát khỏi nơi đó.
Dọc theo đường đi không biết chảy bao nhiêu máu, cho dù bị mưa to cọ rửa sạch sẽ, nhưng Đào Mỗ biết, Vưu Nhiên đang dùng hết toàn lực bảo hộ nàng.
Cho dù bộ dáng nàng ấy đã sớm không phải Vưu Nhiên trước kia.
May mắn, các nàng tìm được xe đang nửa đường vòng vèo đi đến.
Vưu Nhiên khi đó mới buông lỏng cánh tay vẫn chưa bị thương ra, ngã xuống bên xe.
Hao hết tâm huyết.
Đào Mỗ hoàn toàn không dám tiếp tục nhìn theo, hai mắt nàng sớm đã đẫm lệ mơ hồ.
"Đại, Đại Duy, Vưu Nhiên cô ấy......!cô ấy bị thương, vết thương rất nặng, vết thương rất nặng......" Đào Mỗ ngồi trên xe khóc không thành tiếng.
Dưới đêm mưa thê lãnh, mưa to vẫn luôn rơi xuống.
Tựa hồ ở cảm giác được, tàn khốc ở thế gian, tối nay, sẽ có bao nhiêu người đang khóc.
***
Lúc Mục Phỉ đuổi về tới trong nhà.
Đã là 10 giờ tối.
Sau khi cô nhận được tin tức dinh thự báo, cô cũng không biết cô làm sao có thể mạnh mẽ giả vờ trấn định hồi phủ.
Cô muốn mượn hút thuốc bình phục tâm đã sớm hoảng loạn, nhưng tay cô đều đang run.
Hố mắt cô đều ướt.
Nàng nhìn đến trên giường kia......
Vưu Nhiên bị thiêu hủy nửa người vẫn cứ chảy máu loãng, tâm cô nháy mắt sụp đổ.
Nước mắt sớm đã không biết khi nào nhỏ giọt xuống dưới.
"Đại......!Người......"
Thanh âm rất nhỏ trên giường truyền tới, bị thiêu đốt không ra hình người Vưu Nhiên chậm rãi mở mí mắt vẫn là hoàn toàn màu đen, cô muốn nâng tay lên, chính là như thế nào cũng nâng không dậy, cô đau quá.
Xuyên tim qua xương bỏng cháy ăn mòn toàn thân cô.
Cô đau đến, không biết có phải huyết lệ từ hốc mắt đều tràn ra tới hay không.
Nguyên lai bị lửa mãnh liệt thiêu đốt là đau như vậy, đau như vậy.
"Đại nhân, Vưu Nhiên......!Không đau."
Đại nhân khóc sao?
Vưu Nhiên muốn nâng tay lên lau nước mắt của Mục Phỉ đại nhân, nàng không hy vọng Mục Phỉ vì nàng rơi lệ, nàng hy vọng Mục Phỉ đại nhân có thể vĩnh viễn không cần bởi vì nàng khóc, nàng chỉ muốn đại nhân có thể bởi vì nàng vui vẻ.
Chính là nàng căn bản nâng không lên được, mí mắt nàng rất nặng, chỉ có thể mơ hồ thấy cánh tay phải của mình đốt tàn phá thành rất khủng bố.
Mục Phỉ tới gần Vưu Nhiên phát ra tiếng thở dốc mỏng manh, cô vươn đầu ngón tay ôn nhu lau đi nước mắt nơi khoé mắt của đối phương, không nghĩ tới mặt mình sớm đã rơi đầy nước mắt.
Cô dùng tay dời tóc màu bạc của Vưu Nhiên lây dính trên mặt, tỉ mỉ nhìn chăm chú.
Nhìn chăm chú Vưu Nhiên của cô.
"Đại nhân, bộ dáng này của ta......!Có phải thật, là không đẹp hay không......" Vưu Nhiên biết bộ dáng mình, không phải hình thái bình thường như lúc trước vậy, chính là nàng đã không có sức lực thay đổi lại.
Mục Phỉ một lần một lần vuốt ve đầu tóc Vưu Nhiên, chớp động con mắt không cho nước mắt của mình rơi xuống, cô lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Rất đẹp."
Vưu Nhiên nhìn mặt Mục Phỉ chủ động tới gần chính mình, đại nhân rơi nước mắt cũng là đẹp như vậy, nàng lại muốn hôn một chút cho tốt, nàng vì ý niệm lỗ mãng của mình cảm thấy có lỗi, khẽ động khóe miệng chua xót cười một cái.
"Vưu Nhiên có chút mệt nhọc, muốn ngủ thật tốt."
Thanh âm nàng càng ngày càng yếu, cả bản thân nàng cũng mau không nghe rõ.
"Vưu Nhiên, mau ngủ đi, ngủ một giấc ngon." Mục Phỉ ôn nhu nỉ non tiểu chó săn của cô, cô biết thuốc tề hoãn đau bắt đầu phát huy tác dụng, Vưu Nhiên sẽ bởi vậy ngủ đi.
Nàng nhìn thân thể Vưu Nhiên bị thương, sớm đã không phải tốc độ con người nên có khép lại, thân thể huyết nhục mơ hồ dưới thuốc tề thúc giục, bắt đầu phát huy tác dụng, chậm rãi tự động khép lại, tuy rằng thật thong thả, nhưng như này đã không phải lực khôi phục người bình thường sẽ có.
Cô vô cùng quyến luyến chạm đến mặt Vưu Nhiên, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
Cô khóc là bởi vì Vưu Nhiên của cô bị thương nặng như vậy, đau như vậy đau như vậy.
Cô khóc là bởi vì Vưu Nhiên của cô chính là "Dị chủng" hoàng gia muốn giết chết.
Tại sao lại như vậy......
Cô yên lặng lau đi nước mắt trên mặt, ngồi yên ở bên cạnh Vưu Nhiên, suy nghĩ cô từ ban đầu long trời lở đất rốt cuộc toàn bộ lắng đọng lại xuống dưới, trầm xuống tới đáy biển rồi.
Cô biết chính mình hẳn là nên làm thế nào.
Cô nhìn chăm chú tiểu chó săn này,
Tiểu chó săn này luôn chung quanh mình ríu rít không ngừng, luôn là "Đại nhân", "Đại nhân" mà kêu cô.
Luôn là ở bên người cô làm ầm ĩ.
Luôn là treo mỉm cười ngọt ngào nghênh đón cô.
Nói muốn cùng cô ở chung một chỗ.
Thậm chí còn lỗ mãng mà hôn cô.
Chính cô cũng không biết, cô đã, khuynh tâm* với tiểu gia hỏa này.
(*Khuynh tâm 傾心: tâm hướng về, ái mộ, yêu)
Vưu Nhiên của cô còn thời gian.
Vưu Nhiên hẳn là có tự mình có nhân sinh tốt đẹp, ai cũng không thể cướp đoạt.
"Vưu Nhiên, đại nhân không thể tuân thủ lời hứa, em hẳn là sẽ không trách tôi đi." Mục Phỉ cười vuốt ve cái trán Vưu Nhiên, trong ánh mắt tràn ngập không tha cùng khổ sở.
"Ngươi nhất định phải tốt, sống thật khoẻ mạnh, biết không?"
Mục Phỉ chủ động keo ngón tay Vưu Nhiên lên, cùng đối phương ngoéo một cái, sau đó bi thương mà hôn lên cái trán đối phương.
Nhất định phải sống cho tốt.
***
Sau khi rời khỏi phòng Vưu Nhiên,
Mục Phỉ liền đem chính mình nhốt ở trong thư phòng,
Không có người biết cô suy nghĩ cái gì.
Mười lăm phút,
Nàng triệu tập Ngôn Lôi cùng cùng Hán Thánh đi trước mặt mình, đem quyết định của mình báo cho hai vị bọn họ.
"Ngài muốn giải tán mọi người của Mục phủ?" Mặt Ngôn Lôi lộ vẻ thống khổ hỏi, từ khi hắn nhìn đến Vưu Nhiên bị thương thành như vậy, cùng với tiếng gió hoàng gia gần đây, hắn đã biết, bão táp sắp tới.
Nhưng không nghĩ tới, tới trở tay không kịp như vậy.
Vưu Nhiên, thế nhưng chính là dị chủng hoàng gia luôn phải bị xử quyết.
"Ta đã đem toàn bộ tài sản bí mật giao cho Doãn Tư Lê xử lý, nàng sẽ thực mau xử lý thủ tục đem đại bộ phận tài sản của ta chuyển đến danh nghĩa khác, mọi người của dinh thự ta đều sẽ không bạc đãi."
"Chủ nhân này không phải"
"Hoàng gia rất mau liền sẽ tra được nơi này! Ta không muốn Vưu Nhiên chết," Mục Phỉ lập tức ngắt lời Đạo Lôi muốn lời nói, cuộc họp hôm nay cô tham dự, chính là điều tra dị chủng, mà thực buồn cười chính là, khi cô mới vừa nhích người hồi phủ.
Bên phía hoàng gia liền đã điều tra ra.
Núi Ngạc Mi chấp hành một tràng lửa thiêu loán, xuất hiện dị chủng.
Kinh động huyết tộc vốn có.
"Hai vị là ta tín nhiệm nhất, là lão sư Vưu Nhiên, ta yêu cầu các ngươi mang theo Vưu Nhiên đêm nay liền lên đường đi khu Kham Tát, tìm Liên Chước tiên sinh, hắn sẽ trị liệu vết thương của Vưu Nhiên, cả đời đều không cần trở về, đây là thình cầu một lần cuối cùng của chủ nhân ngươi."
Mục Phỉ nói xong, nắm chặt cánh tay Hán