Dần dần.
Mưa xám nhuộm đau thương lộ ra tốc độ rơi xuống xuống dưới chậm lại, cho đến khi dừng.
Nước mưa như là có sinh mệnh, ngừng tiếng khóc.
Vưu Nhiên chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, có chút khó có thể tin hứa hẹn phi thường ôn nhu bên tai truyền đến.
"Đại nhân, ngài thật......"
( Thật)
"Em còn chưa nói thật sự cái gì......"
( Tôi biết em muốn nói gì, đại khái.)
Mục Phỉ nếu hiện tại có cơ thể, giờ phút này hẳn là đang gãi tóc, sau đó tai đỏ lên.
Cô từ trước đến nay tình cảm trì độn, nghe được Vưu Nhiên mới vừa rồi mang theo khóc nức nở như vậy giống nhau khàn cả giọng lại cuối cùng hòa hợp nhỏ giọng thỉnh cầu, cô có trì độn cũng cảm nhận được.
Vưu Nhiên tiểu gia hỏa này, thế nhưng ăn dấm với thân thể bản thân.
Vưu Nhiên thế nhưng cho rằng Mục Phỉ có đối với vị tiểu thư người sói kia động tâm.
Mạch não của gia hỏa này thật đúng là thật kỳ.
Chuyện vậy sao có thể......!
Mục Phỉ là thật sự không nghĩ tới Vưu Nhiên sẽ ăn dấm làm mưa ngập trời vậy.
Thậm chí so với cô còn lợi hại hơn, tuy rằng cô còn không quá tưởng thừa nhận chuyện mình làm, mục đích chính là vì làm Ô Liệt ở trước mặt Vưu Nhiên mất hết thể diện, làm cho Vưu Nhiên ý thức được Ô Liệt không đáng làm bạn, hơn nữa ——
Đối phương còn đối với Vưu Nhiên ôm có ý nghĩ dị thường!
Đây là chuyện làm cho cô đau đầu cùng phẫn nộ, kết quả Vưu Nhiên căn bản không ý thức được điểm này, ngược lại là ăn xong dấm tới.
Mục Phỉ có chút bất đắc dĩ, cô không biết nên giải thích như thế nào cùng an ủi đứa nhỏ mảnh khảnh mẫn cảm này.
Cô rất tò mò, quá khứ sáu bảy năm qua, Vưu Nhiên cũng là đứa nhỏ thích dấm sao?
Ngôn Lôi còn cùng cô nói, tiểu gia hỏa hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ lo lắng, hoá ra vật nhỏ này đều chịu đựng các cảm xúc trái chiều.
Phỏng chừng toàn là ẩn nhẫn.
"Đại nhân, ngài chẳng lẽ là đang lừa gạt Vưu Nhiên." Vưu Nhiên hít hít cái mũi, tóc bạc bị ướt liền như vậy dán ở trên mặt, biểu tình vẫn là tương đối yếu ớt.
Phía sau các nàng là xe hơi cap cấp trắng kẹt ở trong hố sâu, cùng với người theo đuổi bị Vưu Nhiên hạ tay đánh nặng— Ô Liệt tiểu thư.
( Hả?)
"Sợ hãi ta thật sự đem Ô Liệt vứt, thi thể hoang dã, cho nên mới nói như vậy." Vưu Nhiên xoay người nhìn Ô Liệt bị chính mình thô lỗ nhét ở ghế sau xe.
Thật hụt hẫng.
Bộ dáng phương vừa rồi ôm Mục Phỉ, rõ ràng trước mắt.
Mục Phỉ thấp giọng cười nhạt.
Này vẫn còn khiến tiểu cảm xúc của Vưu Nhiên rất là không cao hứng.
"Ngài còn đang chê cười em." Vưu Nhiên lau lau cái trán dính giọt mưa, nàng từ trên mặt đất nhặt lên dù đen mở ra, che đậy bầu trời đang dần sáng ngời.
Cho dù thâth không vui, thật không cao hứng,
Nhưng tâm nàng cũng sẽ nhớ rõ: Muốn thời thời khắc khắc bảo hộ Mục Phỉ.
Không để đại nhân bị ánh sánh sau cơn mưa chiếu vào.
( Vưu Nhiên trước kia cũng tiểu tính tình như vậy cùng tôi nháo sao?)
Mục Phỉ đổi phương hướng hỏi, cô cảm thấy trong lòng Vưu Nhiên như bây giờ rõ ràng ủy khuất cực kỳ, còn muốn làm bộ cái gì cũng xảy ra bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến coi nhịn không được muốn trêu chọc
Vưu Nhiên sửng sốt một chút, nàng lắc đầu, nàng nào dám cùng Mục Phỉ đại nhân chơi tiểu tính tình.
"Vưu Nhiên cũng không dám." Thanh âm nàng thấp, bước qua lực lượng ám đen ăn mòn từng đường nhỏ trong rừng.
Mục Phỉ gật gật đầu, xem như có thể đoán được câu trả lời của Vưu Nhiên.
Mục Phỉ nhìn đến người trong xe màu trắng kia, vị tiểu thư người sói ngất xỉu bên trong xe.
Nói như thế nào đây, cô xác thật là không thích vị Ô Liệt, khi biết được đối phương thế nhưng có gan tày trời còn muốn cùng Vưu Nhiên hẹn hò, cô hận không thể xé đối phương.
Chính là hiện tại cô xem như xác định Vưu Nhiên đối với Ô Liệt cũng không có cảm giác gì.
( Vưu Nhiên, vậy em còn muốn cùng Ô Liệt làm bạn bè sao?) để ngừa vạn nhất, Mục Phỉ vẫn là hỏi một tiếng.
"Đương nhiên không muốn! Em một chút cũng không thích cô ta, ta hiện tại chỉ nghĩ" giết chết cô ta.
Vưu Nhiên vì ở trước mặt Mục Phỉ bảo trì hình tượng thục nữ, cứng rắn nghẹn mấy chữ cuối lại.
( Vậy vừa vặn, tôi cũng không thích cô ta.) Mục Phỉ vừa lòng mà nghe được Vưu Nhiên trả lời, cô cũng chậm rãi nói ra đáp án tương tự.
Những lời này, nhưng thật ra lập tức dỡ xuống bức tường uỷ khuất trong lònh Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên biết Mục Phỉ đại nhân sẽ không lừa nàng.
Một lát sau
"Đại nhân, thật xin lỗi, Vưu Nhiên vừa rồi cảm xúc mất khống chế, mong ngài không cần cảm thấy em không tốt......" Vưu Nhiên khi đối mặt Mục Phỉ, bên tai cùng trái tim liền đặc biệt mềm.
Luôn là sẽ nhịn không được chủ động nhận sai xin lỗi, bởi vì nàng yêu Mục Phỉ.
( Chúng ta đây liền buông tha nàng, tôi nhưng không nghĩ tiểu gia của tôi hỏa bởi vì tôi chọc ra hành vi.
vứt, thi thẻ) Mục Phỉ tựa như hài hước nói, ý bảo Vưu Nhiên có thể thu tay lại.
Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ ám chỉ, nàng đương nhiên biết nên làm như thế nào.
Đầu óc nàng vừa rồi có một cổ nhiệt, cho nên mới nghĩ hủy thi diệt tích, nếu đại nhân đã lên tiếng, vậy nàng đương nhiên nghe lời.
"Đại nhân, người ta chính là nói chơi, ta như thế nào sẽ có cái loại hành vi ác liệt này." Vưu Nhiên cười một tiếng, mở cửa xe, lần này xem như nhẹ nhàng mà đem Ô Liệt lâm vào hôn mê đỡ vào vị trí dựa tóit, không cho tiểu thư người sói cao quý ngã vào trên xe.
Sau đó nàng cũng ngồi lên xe, chờ đợi quản gia Ô Liệt đến đón đối phương trở về.
Thực mau, người hầu nhà Ô Liệt đã đến nơi đây, phía sau còn có xe cẩu chuyên nghiệp của công ty vận tải đi theo.
Vưu Nhiên đi xuống xe, sớm đã thay gương mặt ôn hòa đại khái cùng nữ sĩ quản gia thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện nói ít nguyên nhân, tỷ như các nàng sao đi đến nơi hoang dã hiếu thấy như này, như thế nào rớt hố, cùng với Ô Liệt tiểu làm sao hôn mê.
Vưu Nhiên trả lời là: Ô Liệt tiểu thư là bị kinh hách.
Xe rơi xuống hố sau, Ô Liệt tiểu thư kinh hách quá độ ngất đi rồi.
"Nhưng mà tiểu thư nhà ta trước đó còn gọi điện thoại cho ta," nữ nhân mang kính viền vàng hiển nhiên đối với mức độ đáng tin lời nói của Vưu Nhiên kiềm giữ hoài nghi.
Người sói thiên tính là không thích giao tiếp cùng huyết tộc.
Nhìn nhau không thuận mắt là bình thường.
"Nếu không như vậy, ngài trước mang theo Ô Liệt tiểu thư hồi phủ nghỉ ngơi, chờ Ô Liệt tiểu thư sau khi tỉnh lại, ta nhất định sẽ liên hệ cô ấy, ngài hẳn là biết ta xem bạn của như Ô Liệt tiểu thư đi." Vưu Nhiên nói như vậy, ám chỉ quản gia tốt nhất đừng làm lẫn nhau khó xử.
Việc cấp bách là đưa Ô hôn mê đưa trở về tịnh dưỡng.
Vưu Nhiên cảm thấy lực đánh của mình đối với người sói cốt cách cứng rắn mà nói, nhiều lắm là cấp bậc cào ngứa, thật mau liền sẽ khôi phục.
Quản gia nhìn cái nữ tử huyết tộc phát ra khí vị khác thường, đành phải trước tiên đem tiểu thư đưa nhà mình về dinh thự.
"Chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại, ta lại cùng ngươi liên hệ." Nữ nhân tóc vàng nhìn Vưu Nhiên, hạ những lời này liền ngồi lên xe chuyên dụng có gia huy của Ô Liệt gia tộc.
Để Vưu Nhiên quần áo đều đều ẩm ướt ném ở giữa nơi hoang dã này.
"Đại nhân, xem ra......!Chỉ có thể là Vưu Nhiên cùng ngài hẹn hò, ngài không ngại đi."
Sau một lúc lâu, Vưu Nhiên cuối cùng cười khẽ nói một câu, sau đó giơ dù, chậm rãi đi ở trên đường nhỏ lầy lội.
( Vậy phải xem em.)
"Xem em? Em không quá rõ ý tứ của đại nhân" Vưu Nhiên nhướng lông mày xinh đẹp,